CHÚA NHẬT XXXI THƯỜNG NIÊN. CẦU CHO CÁC TÍN HỮU ĐÃ QUA ĐỜI
Lễ Nhất: G 19,1.23-27a; Rm 5,5-11; Ga 6,37-40.
Lễ Nhì: Is 25,6a.7-9; Rm 8,14-23; Lc 23,33.39-42.
Lễ Ba: 2Mcb 12,43-45; Kh 21,1-5a.6b-7; Ga 11,17-27
Ga 6,37-40
AI ĐẾN VỚI TÔI, TÔI SẼ KHÔNG LOẠI RA NGOÀI

Hôm nay, Hội Thánh long trọng cử hành Thánh lễ cầu cho các tín hữu đã qua đời, một ngày đặc biệt thấm đượm tình yêu thương, sự hiệp thông và niềm hy vọng phục sinh. Trong ánh sáng Đức Kitô Phục Sinh, chúng ta không chỉ tưởng nhớ người đã khuất, mà còn cầu nguyện để họ được thanh luyện, sớm hưởng vinh quang thiên quốc. Qua phụng vụ Lời Chúa hôm nay, nhất là nơi Tin Mừng theo thánh Gioan 6,37-40, Đức Giêsu mạc khải cho chúng ta chân lý nền tảng về ơn cứu độ và niềm hy vọng vững chắc vào sự sống đời đời: “Tất cả những kẻ Chúa Cha ban cho tôi đều sẽ đến với tôi, và ai đến với tôi, tôi sẽ không loại ra ngoài.” Câu nói này chứa đựng một lời hứa đầy dịu dàng và bảo đảm, làm ấm lòng những ai đang sống trong thế gian lữ hành, và an ủi những người đã bước vào ngưỡng cửa sự chết.
Để hiểu rõ hơn chiều sâu của sứ điệp này, trước hết ta cần đặt bản văn Tin Mừng trong toàn bộ bối cảnh của diễn từ Bánh Hằng Sống ở chương 6 Tin Mừng Gioan. Sau phép lạ hóa bánh ra nhiều nuôi đám đông, Đức Giêsu không dừng lại ở việc thoả mãn cơn đói thể lý, nhưng hướng họ đến một thứ lương thực cao quý hơn: chính Người là Bánh ban sự sống. Trong khung cảnh đó, lời Người hôm nay không chỉ mang tính khuyến khích, mà còn là mặc khải về mối tương quan mật thiết giữa Thiên Chúa và con người trong kế hoạch cứu độ. “Tất cả những kẻ Chúa Cha ban cho tôi” – một cách nói nhấn mạnh sáng kiến cứu độ hoàn toàn bắt nguồn từ Thiên Chúa. Chính Chúa Cha là Đấng yêu thương trước, chọn gọi, và ban con người cho Đức Giêsu, nghĩa là dẫn họ đến nguồn sự sống thật. Ơn cứu độ vì thế không phải là kết quả của công trạng con người, nhưng là quà tặng nhưng không, là kết quả của một tình yêu đi bước trước, luôn chủ động tìm kiếm con người lạc lối. Điều này có sức an ủi lớn lao khi ta tưởng nhớ những người thân yêu đã qua đời – vì sự sống đời đời của họ không lệ thuộc vào việc họ đã hoàn hảo đến đâu, nhưng trước hết là ở tình yêu và lòng xót thương vô biên của Thiên Chúa.
Tiếp theo đó, Đức Giêsu tuyên bố: “Ai đến với tôi, tôi sẽ không loại ra ngoài.” Đây là một trong những câu nói dịu dàng nhất trong toàn bộ Tin Mừng Gioan. Nó diễn tả lòng bao dung, sự đón nhận không điều kiện, và tính phổ quát trong ơn cứu độ. Không ai bị loại trừ nếu họ khao khát đến với Đức Kitô. Dù quá khứ họ thế nào, dù yếu đuối, tội lỗi, dù bị xã hội lãng quên hay lên án, nếu họ mở lòng đón nhận ánh sáng, họ sẽ không bị xua đuổi. Trong cái nhìn đó, cái chết không còn là sự loại bỏ hay chấm hết, mà là cánh cửa dẫn vào vòng tay yêu thương của Đấng không bao giờ từ chối một ai đến với Người. Câu nói ấy vang vọng đến tận những linh hồn đang được thanh luyện trong luyện ngục – những người đã đến với Chúa trong đức tin, dù còn nhiều thiếu sót, vẫn được giữ trong lòng Người.
Phần tiếp theo của bài Tin Mừng làm nổi bật sứ mạng của Đức Giêsu: “Vì tôi từ trời xuống, không phải để làm theo ý tôi, nhưng để làm theo ý Đấng đã sai tôi.” Ý muốn của Chúa Cha là gì? Chính Người khẳng định: “Ý của Đấng sai tôi là: tôi không để mất điều gì trong tất cả những kẻ Người đã ban cho tôi, nhưng sẽ cho họ sống lại trong ngày sau hết.” Một lần nữa, Đức Giêsu mạc khải rằng ơn cứu độ không phải là ý tưởng của riêng Người, mà là kế hoạch của Ba Ngôi Thiên Chúa. Chúa Cha sai Con Một đến trần gian không để luận phạt hay bỏ rơi, nhưng để cứu độ, để bảo vệ, để gìn giữ và phục sinh những ai thuộc về Người. Ngay cả trong sự chết, họ vẫn không bị đánh mất. Một người tín hữu dù yếu đuối, nếu gắn bó với Chúa Kitô, họ thuộc về Người, và Người cam kết gìn giữ họ cho đến ngày sau hết.
Câu kết luận của đoạn Tin Mừng là một trong những lời hứa phục sinh rõ ràng nhất: “Ý của Cha tôi là: hễ ai thấy Người Con và tin vào Người Con, thì được sống muôn đời, và tôi sẽ cho họ sống lại trong ngày sau hết.” Đây không chỉ là một lời an ủi, mà là nền tảng đức tin của người Kitô hữu. Cái chết không còn là hố sâu của sự thất vọng, mà là điểm hẹn của lời hứa. Người tin vào Đức Kitô không sống trong nỗi sợ hãi, vì họ biết có một Đấng đã xuống thế để chết thay cho họ, để rồi sống lại và dẫn họ vào sự sống muôn đời.
Chính cái chết của Người là bảo chứng cho sự sống đời đời của chúng ta. Như thánh Phaolô nói trong bài đọc II: “Nếu ngay khi còn là thù địch mà chúng ta đã được giao hoà với Thiên Chúa nhờ cái chết của Con Ngài, thì phương chi nay đã được giao hoà, chúng ta sẽ được cứu thoát nhờ sự sống của Người.” Sự cứu độ không phải là điều xa vời, mà đã được thực hiện nhờ thập giá và phục sinh của Đức Giêsu. Người tín hữu không còn phải lo âu cho số phận của mình hay của người thân đã qua đời, vì chính Đức Kitô là Đấng bảo vệ họ cho đến ngày sau hết.
Trong bối cảnh ngày lễ hôm nay, chúng ta được mời gọi nhìn cái chết không còn bằng ánh mắt của người đời – sợ hãi, né tránh, hoặc tuyệt vọng – mà bằng ánh sáng đức tin. Cái chết là một bước chuyển, một cuộc vượt qua, một ngưỡng cửa đi vào vòng tay Thiên Chúa. Như tổ phụ Gióp trong bài đọc I đã tuyên xưng: “Tôi biết rằng Đấng Cứu Chuộc tôi hằng sống… sau khi da tôi bị tiêu huỷ, tôi sẽ từ xác thịt tôi chiêm ngưỡng Thiên Chúa.” Một lời tuyên tín thấm đẫm hy vọng, nói thay cho bao thế hệ tín hữu đã sống và chết trong đức tin, tin rằng cái chết không có tiếng nói sau cùng, nhưng chính Thiên Chúa mới là Đấng chiến thắng.
Và vì thế, trong ngày đặc biệt này, chúng ta không chỉ cầu nguyện cho các linh hồn, mà còn khơi lại trong lòng mình niềm hy vọng vào sự sống đời sau. Chúng ta cầu cho các linh hồn sớm được thanh luyện, được thứ tha, được hoàn tất hành trình đức tin để hưởng vinh quang. Đồng thời, chúng ta cũng được nhắc nhớ về sự mỏng giòn và hữu hạn của thân xác con người – để biết sống tỉnh thức, sống có trách nhiệm, sống trong tình yêu và gắn bó với Chúa Kitô. Khi chúng ta sống như người đang trên đường về quê thật, chúng ta sẽ biết trân quý từng giây phút, biết tha thứ, biết yêu thương, biết chọn Chúa làm gia nghiệp.
Với Lời Chúa hôm nay, chúng ta được mời gọi nhìn lại chính đời sống mình: ta đang hướng về đâu? Ta đang sống như thể mọi sự kết thúc trong nấm mồ, hay đang sống như người chờ đợi sự sống đời đời? Đức tin Kitô giáo không chối bỏ nỗi đau của cái chết, nhưng chiếu ánh sáng phục sinh vào đó. Mỗi khi chúng ta tưởng nhớ người thân đã qua đời, hãy để lòng mình mở ra với lòng thương xót Chúa. Hãy dâng những hy sinh nhỏ bé hằng ngày, những lời kinh, những việc bác ái để cầu nguyện cho các linh hồn. Và trên hết, hãy sống sao cho cuộc đời chúng ta là hành trình “đi về với Chúa”. Vì như Đức Giêsu đã hứa, “Ai đến với tôi, tôi sẽ không loại ra ngoài.”
Vậy thì, hãy đến với Người, bằng lòng tin, bằng đời sống thánh thiện, bằng tấm lòng yêu mến tha nhân, để ngày ra đi của chúng ta – dù bất ngờ hay chậm rãi – cũng là ngày hội ngộ, ngày được Chúa đón nhận và ban cho sự sống đời đời. Cầu chúc cho tất cả chúng ta – những người còn đang trên đường lữ hành trần thế – luôn sống trong ân sủng và niềm hy vọng, và một ngày kia, khi cánh cửa sự chết mở ra, chúng ta sẽ nghe chính tiếng của Đấng Phục Sinh nói với mình: “Ta không loại con ra ngoài, nhưng đón con vào nơi Ta ở.” Và nơi ấy – chính là nhà của Cha chúng ta. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
