Thư thánh Phanxicô Xaviê gửi anh em Dòng Tên ở Rôma

Thư thánh Phanxicô Xaviê gửi anh em Dòng Tên ở Rôma

Khu Giao VI Thánh Phanxicô Xavie - Mar 24/03/2014

Ngày 03 tháng 12 – Lễ kính thánh Phanxicô- Bổn mạng các xứ truyền giáo.

Đây là bức thư đầu tiên thánh Phanxicô Xavier viết ở ngoài Châu Ầu. Cuối tháng 8 năm 1541, thánh Phanxicô Xavier cùng với cả đoàn tàu ghé lại đảo Mozambique, ngoài khơi đông nam châu Phi. Vì đã khởi hành trễ tại Lisbõa, đoàn tàu phải dừng lại để chờ gió mới có thể tiếp tục hành trình. Ngày đầu năm mới 1542, ngài viết thư cho anh em ở Roma biết những công việc, những kinh nghiệm ban đầu, cũng như những triển vọng tông đồ ở Ấn Độ. Trên tàu của ngài, ngoài các quan chức và thủy thủ, còn có những thanh niên nghèo phải ‘tha phương cầu thực’. Ngài sông gần gũi với họ, giúp đỡ họ về đời sống thiêng liêng, chăm sóc những người đau yếu. Thật là ngài không chỉ khoanh tay ngồi chờ. Trong chuyến đi này, ngài có những kinh nghiệm đầu tiên về biển cả và cái nóng nhiệt đới. Trong thực tế ấy, ngài ‘thấy rõ mình thiếu những gì cần phải có để giúp người ta tin kính Chúa Giêsu’, nhưng vẫn ‘ngày càng thêm tin tưởng… Chúa sẽ luôn luôn ban cho chúng tôi dư dật mọi sự cần thiết để phục vụ và tôn vinh Chúa’. Đang ‘trên đường’, thánh Phanxicô Xavier đã thực sự là ‘người bạn đường’ của Chúa Giêsu cũng như cửa những người cùng đi.

Xin Chúa Giêsu Kitô hằng ban ân sủng và tình yêu để giúp đỡ và phù hộ chúng ta.

    Chúng tôi rời Lisbõa ngày 7 tháng 4 năm 1541[1]. Trước đó, tôi đã viết thư cho anh em kể tất cả những gì xảy ra tại chỗ cho đến lúc ấy. Tôi bị say sóng trong hai tháng, và chúng tôi đã phải khốn khổ suốt bốn mươi ngày dọc theo bờ biển Ghinê, vừa vì trời nóng nực, vừa vì đứng gió[2]. Chúa đã thương ban ơn lớn là đem chúng tôi đến một hòn đảo, và chúng tôi ở lại đó cho tới nay[3].
    Tôi chắc là anh em sẽ vui mừng trong Chúa khi biết Chúa đã thương dùng chúng tôi để phục vụ các tôi tớ Chúa, vì vừa đến nơi, chúng tôi bắt tay ngay vào việc giúp đỡ những người đau yếu trên đoàn tàu[4]. Phần mình, tôi lo giải tội, cho họ rước lễ, và giúp họ chết lành, bằng cách ban ơn đại xá mà Đức Thánh Cha đã dành đặc ân cho tôi trong khu vực này. Gần như tất cả mọi người khi chết đều hết sức hài lòng vì vào giờ chết họ được tôi ban ơn tha thứ mọi tội vạ. Cha Paolo và chú Francisco lo những việc phần xác. Tất cả chúng tôi ở chung chỗ với người nghèo, và với khả năng nhỏ bé hạn hẹp, chúng tôi dành trọn cho công việc giúp đỡ về thể xác cũng như về tinh thần. Chúa biết chúng tôi thu lượm được hoa trái thế nào, vì chính Chúa làm hết[5].

    Điều an ủi chúng tôi không ít là vị Tổng Trấn[6] và tất cả các nhà quí tộc trên đoàn tàu hiểu rõ ước nguyện của chúng tôi hoàn toàn không phải là đi tìm những ưu đãi của người đời, và chúng tôi có làm gì cũng chỉ vì Chúa. Thực vậy, nếu phải chịu những gian truân chúng tôi đã trải qua chỉ một ngày thôi để được cả thế giới này, chúng tôi cũng từ chối. Chúng tôi tạ ơn Chúa vô cùng vì đã cho chúng tôi biết và sức mạnh để vượt qua được. Vị Tổng Trấn đã nói với tôi rằng, trong Chúa, ông rất hi vọng chúng tôi được gửi đến đâu thì ở đó sẽ có nhiều người theo đạo. Xin tất cả anh em, vì yêu mến Chúa, khi cầu nguyện và dâng lễ, hãy nhớ đặc biệt đến chúng tôi, cầu khẩn Chúa thương chúng tôi, vì anh em biết chúng tôi và hiểu chúng tôi được chế tạo bằng vật dụng tồi.

    Một trong những điều khiến chúng tôi phấn khởi, và rất hi vọng là Chúa sẽ phù hộ chúng tôi, là chúng tôi hoàn toàn biết tỏ tường về chính mình. Thực vậy, chúng tôi thấy rõ mình thiếu tất cả những gì cần phải có để giúp người ta tin kính Chúa Giêsu Kitô. Nhưng chỉ vì muôn phục vụ Chúa mà chúng tôi làm điều này điều kia, nên chúng tôi ngày càng thêm tin tưởng là, vào đúng thời đúng buổi, Chúa sẽ luôn luôn ban cho chúng tôi dư dật mọi sự cần thiết để phục vụ và tôn vinh Chúa.
    Nếu anh em thấy có ai rất  ước  ao phục vụ Chúa, điều rất tốt là gửi một số người sang Bồ Đào Nha, vì từ Bồ Đào Nha, họ có thể theo đoàn tàu hằng năm đi Ân Độ.

    Trong suốt hành trình, tôi giảng vào các Chúa Nhật, và tại đây, ở Mozambique, tôi giảng mỗi khi có thể được. VỊ Tổng Trấn có thiện chí và quí mến chúng tôi lắm, nên chúng tôi rất yên tâm ông sẽ yểm trợ mọi sự cần thiết để phục vụ Chúa.
    Tôi rất muốn viết dài hơn nữa cho anh em, nhưng hiện nay tôi bị đau yếu nên không làm được. Hôm nay tôi bị lể bảy lần rồi[7]. Tôi thấy khồng được khỏe lắm. Ngợi khen Chúa.

Xin tất cả bạn bè và người quen cầu nguyện cho tôi.

Mozambique ngày 1 tháng 1 nãm 1542.
Phanxicô Xaviêr