Thứ Tư Tuần IV Mùa Vọng
Lc 2, 1-14
“Hôm nay Ðấng Cứu Thế đã giáng sinh cho chúng ta”.
VINH DANH THIÊN CHÚA TRÊN TRỜI – BÌNH AN DƯỚI THẾ CHO NGƯỜI THIỆN TÂM

Khi đêm Giáng Sinh linh thánh đến gần, tâm hồn người tín hữu lại được mời gọi lắng đọng và chiêm ngắm mầu nhiệm cao cả nhất trong lịch sử cứu độ: Thiên Chúa vô hình đã trở nên hữu hình, Đấng Vĩnh Cửu đã bước vào thời gian, Vua Vũ Trụ đã sinh ra làm một trẻ thơ bé bỏng. Đoạn Tin Mừng theo thánh Luca hôm nay đưa chúng ta trở lại khung cảnh đêm đó – một đêm không lộng lẫy ánh đèn hay náo nhiệt khúc ca, nhưng là một đêm đầy thánh thiêng và sâu lắng, nơi mà vinh quang Thiên Chúa lại được mạc khải trong nghèo khó, sự vĩ đại lại được tỏ hiện trong khiêm nhu, và Tin Mừng cứu độ được công bố không nơi cung điện mà giữa cánh đồng hoang lạnh. Sự kiện Giáng Sinh khởi đầu bằng một bối cảnh chính trị rất thực tế: hoàng đế Césarê Augustô ra lệnh kiểm tra dân số – một biểu tượng của quyền lực trần thế và thống trị.
Lệnh ấy khiến mọi người phải lên đường, trở về quê quán, và như thế, Thánh Gia cũng rời Nadarét về Bêlem – thành của vua Đa-vít, để ứng nghiệm lời tiên tri về Đấng Cứu Thế. Trong những chuyển động tưởng chừng ngẫu nhiên của lịch sử và chính trị, Thiên Chúa vẫn đang lặng lẽ thực hiện chương trình cứu độ. Điều ấy dạy ta một bài học lớn: Thiên Chúa không bao giờ vắng mặt trong lịch sử nhân loại, Người hiện diện ngay cả trong những biến cố tưởng như do tay người định đoạt, và Người có thể dùng mọi điều – kể cả những hoàn cảnh bất trắc – để hoàn tất thánh ý yêu thương của Người.
Trong hoàn cảnh đó, Maria hạ sinh Hài Nhi Giêsu. Một chi tiết nhỏ nhưng mang ý nghĩa thần học rất lớn: “Bà bọc con trẻ trong khăn vải và đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong hàng quán.” Thiên Chúa – Đấng tạo thành trời đất – đã chọn sinh ra không nơi giàu sang quyền quý, nhưng trong máng cỏ – chỗ của súc vật, nơi thấp hèn và bị lãng quên. Đây không phải chỉ là sự tình cờ hay do thiếu điều kiện, nhưng là lựa chọn của tình yêu khiêm hạ.
Trong khi thế gian tìm kiếm sự cao sang, Thiên Chúa lại đi vào trong tận cùng của sự nghèo nàn, không phải để phán xét, nhưng để đồng hành, để chia sẻ thân phận yếu đuối của con người. Cái nghèo của Chúa Giáng Sinh không chỉ là vật chất, nhưng là sự từ bỏ mọi quyền lực, mọi vinh quang, để đến với con người một cách trọn vẹn nhất. Chúng ta cũng không thể bỏ qua chi tiết thiên thần hiện ra với ai đầu tiên – không phải là những bậc lãnh đạo, không phải các tư tế, mà là những mục tử – những người nghèo hèn, bị xã hội xem thường, sống nơi đồng vắng. Chính họ – những người bé nhỏ – lại là những người đầu tiên được nghe lời loan báo Tin Mừng: “Hôm nay, Đấng Cứu Thế đã sinh ra cho các ngươi trong thành Đa-vít”. Và dấu chỉ để nhận ra Đấng ấy cũng là một nghịch lý: “một hài nhi bọc trong khăn và nằm trong máng cỏ”. Sự đơn sơ ấy không làm lu mờ vinh quang Thiên Chúa, nhưng ngược lại, chính nơi sự đơn sơ đó, ánh sáng Thiên Chúa bừng lên rạng ngời. Khi ấy, đoàn thiên binh hợp tiếng ca ngợi: “Vinh danh Thiên Chúa trên các tầng trời, và bình an dưới thế cho người thiện tâm.” Câu hát ấy không chỉ là âm vang của niềm vui thiên quốc, mà còn là bản tuyên ngôn của một thời đại mới – thời đại ân sủng và bình an, được khởi đầu nơi máng cỏ Bêlem.
Chiêm ngắm toàn bộ biến cố Giáng Sinh, ta được mời gọi nhìn lại cung cách Thiên Chúa đến với nhân loại: không ồn ào, không cao sang, không áp đặt, nhưng khiêm tốn, âm thầm và đầy lòng thương xót. Thiên Chúa đến không để làm cho thế gian run sợ, nhưng để thế gian nhận ra Người ở giữa họ – là Em-ma-nu-en. Người đến không để vạch trần tội lỗi và kết án, mà để cứu chữa, để ở lại, để yêu thương. Sự hiện diện ấy khơi lên trong lòng ta niềm hy vọng lớn lao: rằng dù ta tội lỗi, yếu đuối, thất vọng hay nghèo hèn đến đâu, thì vẫn có một Thiên Chúa muốn sinh ra trong lòng ta, muốn ở lại trong mái nhà cuộc đời ta, và muốn biến đổi ta bằng tình yêu cứu độ. Cái nghèo của máng cỏ cũng là lời mời gọi mỗi người chúng ta dọn dẹp máng cỏ tâm hồn mình – gạt bỏ những gì là kiêu căng, ích kỷ, ganh ghét – để dành chỗ cho Hài Nhi Giêsu ngự đến. Và cái đơn sơ của các mục tử cũng là gương mẫu cho ta: không cần phải hiểu hết hay có học vị cao, chỉ cần có tâm hồn biết lắng nghe, biết bước đi trong đêm tối theo ánh sáng của đức tin, và sẵn sàng đến gặp gỡ Đấng Cứu Thế.
Hơn nữa, lời ca “bình an dưới thế cho người thiện tâm” cũng là lời mời gọi mỗi người trở thành người mang bình an. Thế giới hôm nay đầy rẫy tiếng ồn của chiến tranh, xung đột, chia rẽ, giả dối, và lòng người ngày càng xáo trộn, nghi kỵ, ích kỷ. Giáng Sinh sẽ chỉ là một lễ hội ngoài da nếu như chúng ta không để ánh sáng máng cỏ chiếu rọi vào lòng mình. Hài Nhi Giêsu mời gọi ta bước ra khỏi cái tôi khép kín, khỏi sự hờ hững trước nỗi đau của người khác, để sống yêu thương, tha thứ và chia sẻ. Hòa bình không bắt đầu từ các chính sách lớn, mà từ sự thay đổi nhỏ bé nơi từng con người. Bình an sẽ đến khi ta biết sống như người thiện tâm – người có trái tim ngay lành, quảng đại, biết cho đi và biết đón nhận. Hòa bình khởi sự từ trong gia đình – nơi mà đôi khi lời xin lỗi, cái ôm, hay bữa cơm quây quần có thể xoa dịu bao nhiêu tổn thương. Hòa bình bắt đầu khi ta biết lắng nghe nhau, tôn trọng nhau, và tha thứ cho nhau. Giáng Sinh mời gọi ta không chỉ trang hoàng nhà cửa, mà còn phải trang hoàng tâm hồn bằng những việc lành phúc đức. Hãy để ánh sáng máng cỏ chiếu vào từng góc khuất tối tăm của lòng mình: ánh sáng ấy không chói lòa nhưng dịu êm, không gay gắt nhưng chữa lành, không khiến ta sợ hãi mà làm ta mở lòng ra với Thiên Chúa và với tha nhân. Hãy sống Giáng Sinh bằng việc quan tâm đến người nghèo, đến những người bị quên lãng, người già neo đơn, trẻ em mồ côi, người bệnh tật, tù nhân, người di cư, và cả những người thân trong gia đình đang bị mình xa cách vì hiểu lầm hay tự ái.
Lạy Chúa Giêsu Hài Đồng, Chúa đã chọn con đường khiêm tốn để đến với nhân loại, xin cho chúng con biết từ bỏ sự tự cao, để trở nên nhỏ bé như Chúa. Chúa đã chọn sinh ra giữa những người nghèo hèn, xin cho chúng con biết yêu thương và sống liên đới với người bé mọn. Chúa đã cho các mục tử đơn sơ trở thành người đầu tiên nghe Tin Mừng, xin cho chúng con biết giữ tâm hồn khiêm nhường để đón nhận Lời Chúa. Chúa đã cho thiên binh cất lời ca ngợi bình an, xin cho chúng con biết sống là người kiến tạo hòa bình, bắt đầu từ trong chính gia đình và cộng đoàn của mình. Xin cho lễ Giáng Sinh năm nay không chỉ là một biến cố phụng vụ, mà là một biến đổi thật sự trong tâm hồn và đời sống chúng con. Xin Hài Nhi Bêlem ngự trị trong tâm hồn từng người chúng con, để mỗi ngày sống của chúng con trở nên một đêm Giáng Sinh mới – nơi mà ánh sáng, tình yêu và bình an của Thiên Chúa được lan tỏa trong thế giới. Amen.
Lm. Anmai, CSsR
