Mỗi lần gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ ngay đến câu chuyện của cậu bé Jamie Scott. Ngày đó, Jamie đang thử diễn một vai trong vở kịch của trường.
Mỗi lần gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ ngay đến câu chuyện của cậu bé Jamie Scott. Ngày đó, Jamie đang thử diễn một vai trong vở kịch của trường.
Mẹ cậu bé nói rằng, con bà đã đặt hết tâm huyết vào vai diễn này. Tuy nhiên, trong thâm tâm mình, bà lo sợ cậu con trai yêu quý của mình sẽ không được chọn.
Đến ngày nhà trường quyết định chọn vai diễn, bà đến trường để đón Jamie sau giờ tan học.
Vừa nhìn thấy mẹ, Jamie vội chạy đến, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn hãnh diện và thích thú: “Mẹ ơi,! Mẹ đoán thử xem nào?” cậu bé la toáng lên rồi nói luôn câu trả lời, mà sau này đó đã trở thành bài học cho tôi: “ Con được cô chọn là người vỗ tay và cổ vũ, mẹ ạ.!”
Sự ngây thơ, hồn nhiên, đáng yêu của cậu bé khiến tôi vô cùng bất ngờ, tôi đã tưởng nó sẽ tức tối hay buồn rầu…, nhưng đổi lại như các bạn thấy đấy…
Hãy thử nghĩ xem liệu chúng ta có được như cậu bé trong câu chuyện đó , liệu chúng ta có thể chấp nhận chỉ là người vỗ tay và reo hò?
Trong cuộc sống, bất kì mỗi con người nào cũng đều có những ước vọng của riêng mình. Nếu những ước vọng ấy trở thành vĩ đại, chúng ta sẽ gọi nó là tham vọng.
Với một sự nỗ lực nhất định, đôi lúc kết quả lại không được như ta mong muốn, đó là thực tế, vì sự mong đợi đôi khi vượt quá khả năng bản thân mình, vấn đề là ta có chấp nhận nó như một thực tế và bằng lòng với những gì mình có hay không mà thôi…
Câu truyện này có thể mới. có thể cũ với bạn. Nhưng có một điều tôi thật sự muốn nói, với bất kì công việc gì bạn làm, hãy thật sự dành trái tim mình cho nó, hãy đem nhiệt huyết của mình vào đó, kết quả dù có như thế nào cũng không phải việc quan trọng nhất. Vấn đề là ta đã làm hết sức, và có quyền tự hào về điều đó.
(nguồn tr. Thomas Trí)