BAO DUNG CHỨ ĐỪNG BUNG DAO

BAO DUNG CHỨ ĐỪNG BUNG DAO

SUY NIỆM - Dec 11/12/2018

Thứ Ba tuần II MV

Mt 18, 12-14

BAO DUNG CHỨ ĐỪNG BUNG DAO   

          Với dụ ngôn hôm nay, Thiên Chúa mời chúng ta bao dung vì Chúa chính là người bao dung chúng ta trước, Ngài vẫn nhẫn nại tìm chúng ta dù chúng ta tội lỗi.

Và rồi ta thấy lẽ thường người ta chỉ cố sức tìm lại cái bị mất khi người ta thấy cái đó có giá trị. Người mục tử lặn lội đi tìm con chiên lạc vì vẫn coi con chiên đó là quý mặc dù nó đi lạc. Đối với Thiên Chúa, người nào cũng có giá trị, cho dù người đó là tội nhân. Bởi thế Ngài vẫn yêu thương, vẫn quý chuộng và lặn lội tìm cứu: “Con người đến để tìm cứu những gì hư mất” (Lc 19,10).

Trang Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói với các môn đệ rằng: "Nếu ai trong các ngươi có một trăm con chiên mà bị lạc mất một con thì người đó không bỏ chín mươi chín con trên núi để đi tìm con chiên lạc ấy sao?" Ðó là điều an ủi cho chúng ta, vì khi lầm lỗi, con người thường ít khi tha thứ hoặc có tha thứ cho nhau thì vẫn có thành kiến không tốt về người đó, nghĩa là chúng ta có ý nghĩ không tốt, bớt sự niềm nở tự nhiên trước đó.

Dụ ngôn người mục tử bỏ 99 con chiên khỏe mạnh để tìm một con chiên lạc được nhắm trước tiên đến những người biệt phái. Họ khó chịu khi thấy Chúa Giêsu kết thân với những người tội lỗi. Đề ra những khoản luật nghiêm nhặt về sự thanh tẩy, đặc biệt là thanh tẩy trước khi ăn, những biệt phái đã loại trừ nhiều tội nhân và những người thu thuế.

Qua và với cử chỉ này, Ngài không những muốn nói với các tội nhân rằng Thiên Chúa yêu thương họ, Thiên Chúa đi tìm kiếm họ, Thiên Chúa tha thứ cho họ, nhưng Ngài còn mời gọi chính những người biệt phái, tức là những kẻ tự cho mình là lành thánh cũng phải hoán cải.

Hoán cải trong quan niệm của họ về lòng nhân từ của Thiên Chúa, nhất là hoán cải trong cái nhìn của họ đối với người tội lỗi. Con người chỉ cảm nhận được tình yêu Thiên Chúa khi họ biết cảm thông và tha thứ cho tha nhân. Điều đó cũng có nghĩa là lòng nhân từ của Thiên Chúa không hề làm cho con người ra vong thân, nhưng biến nó trở thành người hơn, có trách nhiệm và dấn thân hơn. Con người chỉ thực sự thống hối khi nó biết thực thi lòng nhân ái với tha nhân.

Thường thì người ta nhìn nhau bằng cặp mắt hận thù, ganh tị, hững hờ, chê bai lẫn nhau. Bao nhiêu cặp mắt hận thù, ganh tị, hững hờ, chê bai lẫn nhau. Bao nhiêu cặp mắt hình như cứ soi mói vào chúng ta, xét xem để rồi bắt lỗi chúng ta thì chẳng hỏa ngục là gì? Có bị như thế chúng ta mới cảm nghiệm được tình yêu bao la dung thứ của Thiên Chúa đối với chúng ta hôm nay: "Người chăn chiên sẽ bỏ chín mươi chín con trên núi để đi tìm con chiên lạc, khi tìm được rồi người chăn chiên sẽ vui mừng vì con chiên đó hơn chín mươi chín con chiên không bị lạc".

Chúa Giêsu muốn cho chúng ta thấy qua dụ ngôn “con chiên lạc”, đó là: trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa, mỗi con người đều có một phẩm giá và vị trí riêng biệt. Tình yêu của Thiên Chúa thì cao vời, hơn hẳn luận lý thông thường của con người. Lòng thương xót mà Thiên Chúa dành cho con người là vô bờ bến và lòng thương xót ấy được biểu lộ cách tuyệt hảo nơi Đức Giêsu Kitô.

Qua Người Con Một dấu yêu, Thiên Chúa mạc khải cho nhân loại khuôn mặt dịu hiền, đầy bao dung, yêu thương và tha thứ của Người. Ngôi Hai Thiên Chúa đến trần gian là để đem ơn cứu độ cho toàn thể nhân loại và cho từng cá nhân cụ thể. Đức Giêsu, Vị Mục Tử Nhân lành đã không tiếc thời giờ để đi tìm từng “con chiên lạc” như Giakêu (Lc 19,1-10), như người phụ nữ Samari bên bờ giếng Giacóp (Ga 4,7-42), hay như người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình (Ga 8,1-11),…

Tình yêu Thiên Chúa dành cho nhân loại không phải là một đại lượng toán học so sánh nhiều hay ít; cũng không phải là cuộc trưng cầu dân ý đa số luôn thắng thiểu số… mà tình yêu Thiên Chúa chính là giải pháp cứu độ của Thiên Chúa. Trong đó, mỗi một người đều có một phẩm giá và vị trí riêng biệt.

Tình yêu của Thiên Chúa thì cao vời hơn hẳn luận lý thông thường của con người. Cho nên không thể dùng phương thức tính toán thực nghiệm để minh chứng tình yêu của Chúa được, mà phải bằng lòng khiêm nhường, và tâm tình yêu mến đơn sơ chân thành thì mới suy thấu hết lẽ huyền nhiệm của tình yêu này.

Hình ảnh Thiên Chúa – Đức Giê-su Ki-tô – Mục tử nhân lành là mẫu gương cách riêng cho các mục tử, nhưng cũng là tấm gương cho từng người chúng ta. Chúng ta có cách cư xử thế nào đối với những người anh em “bé nhỏ” về nhiều mặt của cuộc đời – khinh khi, không quan tâm, loại trừ hay động lòng nhân hậu xót thương, giúp đỡ, cầu nguyện…?

Mỗi người chúng ta cũng có những người thuộc về mình để mà quan tâm săn sóc, chúng ta đã hết mình trong bổn phận chưa hay chúng ta chỉ tà tà chủ chương ‘măc-kê-no’, thân ai nấy lo, đèn ai nấy rạng? Mùa vọng về, chúng ta đừng để cho những rộn ràng bên ngoài làm lóa mắt và chỉ nghĩ đến những vui chơi, phù phiếm, nhưng biết dừng lại, chìm lắng lòng mình để suy nghĩ  – suy nghĩ về mục đích, ơn cứu độ đời mình; đồng thời nuôi niềm hy vọng – hy vọng, tin tưởng vào tình yêu của Thiên Chúa, hy vọng về ơn chữa lành, hy vọng vào một ngày mai tốt đẹp hơn hôm nay!

Tuệ Mẫn