Thứ Bảy Tuần I Mùa Vọng : DƯỚI ÁNH SÁNG CỦA MỤC TỬ NHÂN LÀNH

Chia Sẻ Lời Chúa Hằng Ngày - Dec 05/12/2025

Thứ Bảy Tuần I Mùa Vọng

(Tr) Thánh Ni-cô-la, Giám mục

(Mt 9, 35 – 10, 1. 6-8)

DƯỚI ÁNH SÁNG CỦA MỤC TỬ NHÂN LÀNH: GƯƠNG SÁNG THÁNH NI-CÔ-LA, GIÁM MỤC

 

Tin Mừng hôm nay mở ra với hình ảnh rất cảm động và gần gũi của Chúa Giê-su: Người đi rảo khắp các thành phố làng mạc, không mệt mỏi, không phân biệt, không loại trừ ai. Người dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Đó là một chân dung thật sống động và cụ thể của Đấng Mục Tử Nhân Lành. Người không chỉ rao giảng bằng lời nói mà còn hành động cách cụ thể để đem lại ơn cứu độ, niềm hy vọng và sự chữa lành cho dân chúng. Sự hiện diện và hoạt động của Chúa Giê-su chính là sự hiện diện của Nước Trời nơi trần gian.

Nhưng điều làm cho đoạn Tin Mừng thêm phần xúc động là phản ứng nội tâm của Chúa trước đoàn lũ dân chúng: “Người động lòng xót thương họ, vì họ tất tưởi bơ vơ như những con chiên không có người chăn”. Sự xót thương này không chỉ là cảm xúc thoáng qua mà là một sự thúc đẩy mạnh mẽ trong tâm hồn, một thứ “động lực thiêng liêng” khiến Chúa không thể thờ ơ hay bỏ mặc họ. Người nhìn thấy nhu cầu sâu xa của dân chúng: nhu cầu được dẫn dắt, được chăm sóc, được yêu thương, được chữa lành và được nghe Lời hằng sống. Người không nhìn họ chỉ với ánh mắt của một nhà giảng thuyết hay một người làm việc xã hội, nhưng với ánh mắt của một người mục tử thật sự, mang trái tim của Thiên Chúa.

Từ sự động lòng xót thương đó, Chúa Giê-su nói với các môn đệ: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt thì ít. Các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa.” Ở đây, Chúa không chỉ mời gọi chúng ta ý thức về một thực trạng – đó là cánh đồng truyền giáo đang rất cần người chăm sóc, nhưng còn dạy chúng ta cầu nguyện, vì chính Thiên Chúa là Chủ mùa gặt. Cầu nguyện không phải là để trốn tránh trách nhiệm nhưng là để mở lòng mình ra cho sự sai đi, để nhận ra tiếng gọi và can đảm đáp lại. Cầu nguyện cũng là để nhận ra rằng sứ mạng loan báo Tin Mừng không phải là việc của riêng ai, mà là lời mời gọi dành cho tất cả những ai tin và bước theo Chúa. Chính vì thế mà liền sau đó, Chúa triệu tập mười hai môn đệ, ban cho họ quyền năng, rồi sai họ đi đến với chiên lạc nhà Ít-ra-en, rao giảng rằng Nước Trời đã đến gần, chữa lành bệnh tật, phục sinh kẻ chết, và xua trừ ma quỷ.

Từ lời sai đi của Chúa Giê-su, chúng ta có thể thấy rõ rằng: truyền giáo không phải là công việc tùy chọn, mà là bản chất của Hội Thánh. Hội Thánh sống là để truyền giáo. Và truyền giáo không chỉ là đi xa, rao giảng cho người chưa biết Chúa, mà còn là đem Tin Mừng vào trong từng mảnh đời, từng hoàn cảnh, từng gia đình, từng cộng đoàn nhỏ bé quanh ta. Lời nhấn mạnh của Chúa “các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không” nhắc ta rằng: tất cả những gì ta có – từ đức tin, các bí tích, lòng thương xót, sự tha thứ – đều là ơn nhưng không, không do công trạng riêng của ta. Vì thế, ta cũng phải biết sống tinh thần nhưng không: cho đi mà không đòi trả lại, yêu thương mà không tính toán, phục vụ mà không tìm danh lợi. Chính tinh thần đó làm nên dấu ấn của Tin Mừng, và cũng là điều làm nên sự khác biệt nơi người môn đệ thật sự của Chúa Ki-tô.

Thánh Ni-cô-la, Giám mục, mà hôm nay Giáo Hội mừng kính, là một gương sáng rực rỡ của một người môn đệ sống đúng lời sai đi ấy. Ngài sinh vào khoảng thế kỷ thứ III, là giám mục thành Myra, nổi tiếng về lòng bác ái, sự công chính và tinh thần phục vụ âm thầm. Nhiều giai thoại và truyền thuyết về thánh nhân đã ghi lại lòng quảng đại của ngài đối với người nghèo, đặc biệt là việc giúp đỡ ba cô gái khỏi cảnh bị bán thân. Ngài không làm việc thiện để được biết đến, trái lại, luôn kín đáo, âm thầm.

Chính điều đó cho thấy ngài là người sống đúng tinh thần “cho nhưng không” mà Chúa Giê-su đã dạy. Tình yêu thương của ngài không giới hạn trong phạm vi gia đình hay địa phận, nhưng vươn rộng ra mọi người, đặc biệt là những ai túng thiếu, bị bỏ rơi và thiếu thốn tình người. Cuộc đời thánh Ni-cô-la chính là hiện thân sống động của lòng xót thương Thiên Chúa. Chính nhờ đời sống thánh thiện và yêu thương ấy mà ngài đã để lại một dấu ấn không phai mờ trong lòng Giáo Hội, trở thành biểu tượng của sự nhân hậu và bác ái, đến mức ngày nay hình ảnh của ngài được nhắc đến khắp nơi qua truyền thống ông già Noel – người mang quà cho trẻ nhỏ – như là biểu tượng của tinh thần chia sẻ và quảng đại.

Nếu nhìn vào thực tại thế giới hôm nay, ta vẫn thấy biết bao con người tất tưởi bơ vơ, như những con chiên không người chăn. Họ có thể là những người nghèo vật chất, không đủ ăn mặc, không nơi nương tựa, hay những người nghèo tinh thần – mất phương hướng, cô đơn, tuyệt vọng, chìm trong đau khổ, bệnh tật hay nghiện ngập. Thậm chí, có những người sống ngay bên cạnh ta nhưng lại rất cần một lời an ủi, một cái nhìn cảm thông, một hành động yêu thương. Họ đang chờ đợi ai đó bước đến, chạm đến nỗi đau của họ, mang cho họ ánh sáng của Tin Mừng.

Trong hoàn cảnh đó, mỗi người chúng ta được mời gọi trở nên “thợ gặt” cho mùa gặt của Thiên Chúa, bằng chính đời sống hằng ngày của mình. Không cần phải là giám mục hay linh mục, cũng không cần phải đi xa, chỉ cần ta sống đời Ki-tô hữu một cách chân thành, yêu thương và quảng đại là ta đã góp phần rao giảng Tin Mừng rồi. Những hành động nhỏ như chăm sóc người thân bệnh tật, giúp đỡ hàng xóm gặp khó khăn, tha thứ cho người xúc phạm đến mình, hay âm thầm cầu nguyện cho người đang lầm đường lạc lối… tất cả đều là cách ta làm cho Nước Trời đến gần, như lời Chúa Giê-su đã dạy.

Hôm nay, khi chiêm ngắm và tạ ơn Chúa vì gương sáng thánh Ni-cô-la, chúng ta cũng được mời gọi nhìn lại chính mình: tôi có thật sự sống tinh thần của một người môn đệ được sai đi không? Tôi có để trái tim mình động lòng xót thương trước những mảnh đời khổ đau quanh mình không? Tôi có sẵn sàng “cho đi nhưng không”, hay tôi vẫn còn tính toán, so đo trong cách sống đạo và yêu thương? Tôi có sẵn lòng trở thành đôi chân, đôi tay, trái tim và lời nói của Chúa giữa thế giới hôm nay, nơi người nghèo vẫn cần nghe Tin Mừng, người bệnh vẫn cần được chữa lành, và người tội lỗi vẫn cần sự tha thứ?

Lạy Chúa, Chúa đã động lòng xót thương đám đông và sai các môn đệ đi rao giảng, xin cũng cho chúng con cảm nhận được tình thương của Chúa để biết cảm thông, biết chia sẻ, biết sống tinh thần Tin Mừng giữa đời. Xin cho chúng con noi gương thánh Ni-cô-la – vị giám mục nhân hậu – mà sống một đời quảng đại, bác ái và khiêm nhường. Xin cho chúng con biết dâng tặng chính bản thân mình như một món quà, không chỉ trong mùa lễ hay ngày đặc biệt, nhưng là mỗi ngày trong đời, để qua đó, người ta nhận ra ánh sáng và lòng thương xót của Chúa nơi chúng con. Xin cho mỗi người trong cộng đoàn hôm nay biết sống đức tin không chỉ bằng lời kinh mà bằng hành động cụ thể, để trở nên những chứng nhân sống động của Tin Mừng giữa thế giới còn đầy bóng tối này. Xin cho mùa gặt ơn cứu độ luôn tràn đầy hoa trái, nhờ những con người đơn sơ nhưng quảng đại, nhỏ bé nhưng biết sống yêu thương và phục vụ như thánh Ni-cô-la xưa. Amen.

Lm. Anmai, CSsR