Thứ Sáu Tuần I Mùa Vọng : HÀNH TRÌNH TÌM GẶP CHÚA GIÊSU CỦA NHỮNG NGƯỜI MÙ

Chia Sẻ Lời Chúa Hằng Ngày - Dec 04/12/2025

Thứ Sáu Tuần I Mùa Vọng

Mt 9, 27-31

“Tin vào Chúa Giê-su, hai người mù được chữa lành”

DƯỚI ÁNH SÁNG ĐỨC TIN: HÀNH TRÌNH TÌM GẶP CHÚA GIÊSU CỦA NHỮNG NGƯỜI MÙ

 

Trang Tin Mừng Matthêu 9,27-31 mở ra một khung cảnh thiêng liêng đầy cảm động: hai người mù giữa cuộc đời đen tối đã cất tiếng kêu xin, chạy theo Chúa Giêsu trong niềm tin mãnh liệt rằng chỉ có Người mới có thể mang lại ánh sáng cho đôi mắt của họ. Câu chuyện không chỉ đơn thuần là một phép lạ thể lý, mà còn là một biểu tượng sâu sắc về hành trình đức tin – từ bóng tối của nghi nan, thử thách, tội lỗi đến ánh sáng của ân sủng, cứu độ và sự sống đời đời. “Hỡi Con vua Đa-vít, xin thương chúng tôi!” – tiếng kêu xin ấy không chỉ là sự bộc phát của nỗi tuyệt vọng, mà là lời tuyên xưng đức tin đầy xác tín và khiêm hạ.

Khi gọi Đức Giêsu là “Con vua Đa-vít”, họ đã nhận ra nơi Người chính là Đấng Mêsia, Đấng được Thiên Chúa hứa ban để cứu độ dân Người. Đó không phải là tiếng gọi ngẫu nhiên mà là lời khẩn cầu có chiều sâu thần học, xuất phát từ tâm hồn đã từng chiêm nghiệm và tin tưởng. Họ là những người mù, nhưng cái “nhìn” của họ lại vượt xa đám đông sáng mắt. Họ không thấy bằng con mắt thể lý, nhưng lại thấy rõ bằng con mắt của đức tin.

Khi hai người mù chạy theo Chúa Giêsu và không ngừng kêu lớn tiếng, họ đã bày tỏ lòng khao khát được chữa lành không chỉ thân xác mà cả tâm hồn. Điều này cho thấy sự chủ động của con người trong hành trình đức tin: chạy đến với Chúa, bám víu lấy Người, không ngừng kêu cầu, bất chấp những trở ngại bên ngoài và yếu đuối nội tâm. Đức Giêsu không dừng lại trên đường để chữa lành họ ngay, nhưng khi vào nhà rồi, họ mới được đến gần. Hành động đó không phải là sự chối từ, mà là sự mời gọi bước vào một tương quan sâu xa hơn. Trong khung cảnh riêng tư, Đức Giêsu đã hỏi họ: “Các ngươi có tin rằng Ta có thể làm việc ấy không?” – câu hỏi ấy không nhằm kiểm tra kiến thức, mà để đánh động con tim, để người ta xác tín và cam kết đức tin.

Câu trả lời “Lạy Thầy, có” là câu trả lời ngắn gọn, đơn sơ nhưng dứt khoát, mạnh mẽ. Chính lời tuyên xưng này đã mở cửa cho phép lạ xảy ra. Phép lạ không đến từ quyền năng đơn phương của Thiên Chúa, nhưng là sự giao hòa kỳ diệu giữa quyền năng của Thiên Chúa và lòng tin của con người. “Các ngươi tin thế nào, thì hãy được như vậy” – lời nói ấy của Chúa Giêsu cho thấy đức tin có sức mạnh biến đổi, đức tin trở thành cầu nối giữa đau khổ và hy vọng, giữa bóng tối và ánh sáng, giữa con người giới hạn và Thiên Chúa vô hạn. Hành động “sờ vào mắt họ” không chỉ là một cử chỉ thể lý, nhưng là biểu tượng của tình thương và sự đụng chạm thần linh. Đó là sự gần gũi đến mức thẳm sâu, là Thiên Chúa cúi mình xuống con người, không ngại chạm vào những vết thương, những tăm tối của họ, để mang lại sự sống mới. Tuy nhiên, sau khi chữa lành, Đức Giêsu lại căn dặn họ “Coi chừng, đừng cho ai biết”.

Điều này có thể gây ngạc nhiên, nhưng lại phản ánh một sự khôn ngoan mục vụ: Đức Giêsu không muốn những phép lạ của Người bị hiểu lầm hoặc bị khai thác theo hướng sai lệch – như một hiện tượng thần kỳ hơn là một mạc khải về ơn cứu độ. Người muốn người ta nhận ra mình bằng đức tin, chứ không bằng sự hiếu kỳ. Nhưng dù được căn dặn như thế, “vừa ra đi, họ liền đồn tiếng Người trong khắp miền ấy”. Đây là phản ứng tự nhiên của một con người được biến đổi thực sự: khi trái tim tràn ngập niềm vui và ơn cứu độ, người ta không thể giữ lại cho riêng mình. Niềm tin thật sẽ trở thành chứng tá sống động, không thể cầm giữ. Trong khung cảnh ấy, hai người mù trở thành mẫu gương cho đời sống Kitô hữu – họ không chỉ là người được chữa lành mà còn là người loan báo Tin Mừng.

Suy ngẫm về đoạn Tin Mừng này, người tín hữu hôm nay được mời gọi bước vào hành trình đức tin của chính mình. Có thể đôi mắt thể lý của chúng ta vẫn sáng, nhưng tâm hồn ta lại đầy những mù lòa – mù vì kiêu ngạo, mù vì ích kỷ, mù vì định kiến, ghen ghét, lo toan vật chất hay đam mê tội lỗi. Chúng ta đang sống trong một thế giới mà ánh sáng giả tạo của truyền thông, công nghệ, tiền bạc dễ khiến người ta lầm tưởng là chân lý, là lẽ sống, nhưng kỳ thực lại làm con người mù lòa hơn bao giờ hết. Càng sống trong xã hội hiện đại, chúng ta càng cần khẩn thiết kêu cầu như hai người mù: “Lạy Con vua Đa-vít, xin thương xót chúng con!”. Tiếng kêu ấy không thể là một lời đọc kinh máy móc mà phải xuất phát từ trái tim bị tổn thương, từ một lòng tin xác tín rằng chỉ có Đức Giêsu mới là ánh sáng thật. Đức tin của chúng ta không thể chỉ là sự chấp nhận lý thuyết về Thiên Chúa, mà phải là sự dấn thân, bước theo và chạy đến với Người giữa bao khó khăn, thử thách. Đôi khi, Chúa không đáp lại ngay tiếng kêu của ta, không phải vì Người không nghe, nhưng vì Người muốn dẫn ta đến một nơi sâu thẳm hơn – nơi “ở trong nhà”, nơi chỉ còn lại tương quan riêng tư giữa ta và Chúa. Ở nơi đó, Người hỏi ta rằng: “Con có tin không?”. Và câu trả lời “Lạy Thầy, con tin” không chỉ là kết quả của hiểu biết, mà là hoa trái của kinh nghiệm sống, của một tâm hồn đã từng trải qua bóng tối, đau khổ và vững lòng hy vọng.

Nếu ta thực sự tin, Chúa sẽ sờ vào những vùng mù tối trong tâm hồn ta, sẽ mở ra đôi mắt đức tin, sẽ giúp ta nhìn thấy cuộc đời bằng ánh sáng yêu thương và hy vọng. Khi đã được chữa lành, ta cũng không thể giữ im lặng. Dù Chúa có bảo ta đừng nói, trái tim ta vẫn sẽ nói, đời sống ta sẽ là một lời rao giảng sống động. Ta không thể giấu được ánh sáng khi đã từng sống trong bóng tối. Ta sẽ là nhân chứng cho tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa giữa thế gian. Hơn nữa, mỗi người chúng ta cũng được mời gọi trở thành người “sờ vào” những đôi mắt mù của anh em mình – bằng sự cảm thông, chia sẻ, tha thứ và yêu thương. Cần có nhiều người dám bước ra khỏi sự vô cảm, để nhận ra những người bên cạnh mình đang mù lòa trong đau khổ, cô đơn, bệnh tật, nghèo đói. Khi ta chạm đến họ bằng lòng thương xót, ta đang cùng với Chúa Giêsu tiếp tục hành trình chữa lành và đem ánh sáng đến cho thế giới.

Từ gia đình đến cộng đoàn, từ giáo xứ đến xã hội, đức tin sống động phải được thể hiện bằng hành động cụ thể – tha nhân chính là “người mù” đang cần sự hiện diện và lòng trắc ẩn của ta. Ước gì mỗi lần cử hành Thánh lễ, chúng ta được dẫn vào “ngôi nhà” gặp gỡ Chúa Giêsu – nơi Người hỏi ta về đức tin, nơi Người sờ vào mắt linh hồn ta và ban ơn chữa lành. Và ước gì, khi bước ra khỏi nhà thờ, ta mang theo trong tim một niềm xác tín mãnh liệt: “Lạy Thầy, con tin” – để ánh sáng ấy lan tỏa trong mọi hành vi, lời nói, suy nghĩ, trong từng nhịp sống thường ngày. Hãy để đức tin trở thành con mắt thứ ba, giúp ta nhìn rõ hơn con người của mình, nhìn tha nhân bằng ánh mắt yêu thương, và nhìn thế giới bằng ánh sáng Tin Mừng. Amen.

Lm. Anmai, CSsR