Thứ Tư Tuần XXV Thường Niên
Er 9,5-9; Lc 9,1-6
SỐNG SỨ MỆNH TIN MỪNG GIỮA ĐỜI
Tin Mừng hôm nay mở ra một trang quan trọng trong hành trình rao giảng của Chúa Giê-su và của các môn đệ. Trước giờ, chính Chúa là người trực tiếp giảng dạy, chữa lành, trừ quỷ. Nhưng hôm nay, Ngài bắt đầu trao lại sứ mạng ấy cho Nhóm Mười Hai – những người được Ngài tuyển chọn, đào tạo và yêu thương. “Đức Giê-su tập họp Nhóm Mười Hai lại, ban cho các ông năng lực và quyền phép để trừ mọi thứ quỷ và chữa các bệnh tật.” Đây là giây phút quan trọng: Chúa không giữ sứ mạng cho riêng mình, nhưng chia sẻ cho các môn đệ. Hành động đó cho thấy trái tim mục tử của Chúa: một trái tim không chỉ khao khát cứu độ, mà còn muốn lôi kéo con người cộng tác với công trình cứu độ ấy. Người sai các ông đi – không phải như những người rao giảng một tư tưởng hay triết lý nào đó, nhưng như những người được sai đi trong uy quyền của chính Thiên Chúa. Uy quyền ấy không đến từ địa vị, bằng cấp hay quyền lực xã hội, nhưng đến từ việc ở lại với Chúa, được Ngài ban năng lực và quyền phép. Rao giảng Nước Thiên Chúa không phải là nói về một vương quốc trừu tượng, nhưng là giới thiệu một thực tại đang hiện diện: tình yêu thương, lòng xót thương, sự tha thứ, sự chữa lành, công bình, sự tự do nội tâm – tất cả những gì làm nên sự sống sung mãn và viên mãn mà Thiên Chúa muốn ban cho nhân loại.
Thật đáng chú ý, Chúa Giê-su không chỉ trao sứ mạng, mà còn chỉ dẫn rất cụ thể cho cách thức thi hành sứ vụ: “Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo.” Lời dặn dò ấy không phải là một luật lệ khắt khe, nhưng là sự mời gọi sống triệt để tinh thần nghèo khó, phó thác và đơn sơ. Đừng mang gì – nghĩa là hãy để cho chính Lời Chúa và quyền năng của Chúa là hành trang lớn nhất. Khi không bám víu vào của cải vật chất, người môn đệ sẽ dễ dàng tự do mà yêu thương, phục vụ, và dấn thân. Chính khi thiếu thốn, họ sẽ học được bài học quý giá nhất: tất cả là ơn Chúa, không phải sức riêng mình. Việc không mang theo hành trang cũng là một cách sống niềm tin tuyệt đối vào Đấng sai mình đi.
Lời căn dặn “ở lại nhà nào, thì ở lại đó” diễn tả sự trung thành và khiêm tốn trong sứ vụ. Đừng chọn nơi sang trọng hay tiện nghi hơn, nhưng hãy biết bằng lòng và cảm tạ với nơi Chúa đặt mình. Chính nơi những hoàn cảnh tưởng như nhỏ bé và tầm thường nhất, Lời Chúa vẫn có thể sinh hoa trái nếu người môn đệ biết ở lại, biết yêu thương và sống thật. Và trong khi thi hành sứ mạng, nếu bị từ chối, Chúa dạy: “hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.” Đây không phải là hành động tức giận, mà là một cử chỉ biểu tượng – để nói rằng người môn đệ không muốn mang theo sự khước từ, cũng không bị vướng bận bởi thất bại. Rao giảng Tin Mừng là gieo hạt, chứ không ép buộc người ta tin; là làm chứng, chứ không thao túng.
Cuối cùng, các môn đệ ra đi, rảo qua các làng mạc, loan báo Tin Mừng và chữa bệnh khắp nơi. Hình ảnh này cho thấy sự lan tỏa của Tin Mừng không bị giới hạn nơi một nhóm người hay một địa phương, nhưng mở rộng đến mọi nơi, mọi hoàn cảnh. Người môn đệ không ở yên một chỗ, nhưng luôn lên đường, luôn tìm đến những vùng ngoại biên, nơi có bệnh tật – không chỉ thể xác mà cả tâm hồn, nơi có quỷ dữ của ích kỷ, thù hận, giả dối, bất công đang hoành hành. Rao giảng và chữa lành luôn đi đôi – vì Tin Mừng không chỉ là lời nói, mà là hành động; không chỉ là chân lý, mà còn là sự sống.
Tin Mừng hôm nay không chỉ là câu chuyện của Nhóm Mười Hai, mà là lời mời gọi cho mỗi người chúng ta – những môn đệ của Chúa Ki-tô hôm nay – hãy lên đường thi hành sứ mạng loan báo Tin Mừng giữa đời. Chúng ta có thể không được sai đi đến các làng mạc xa xôi, nhưng mỗi người đều có một “làng mạc” riêng của mình – là gia đình, nơi làm việc, hàng xóm, giáo xứ, cộng đồng. Chính ở những nơi ấy, chúng ta được mời gọi trở nên người mang Lời Chúa đến cho người khác bằng chính đời sống và hành động của mình. Khi Chúa Giê-su nói “đừng mang gì đi đường”, Ngài đang nhắc chúng ta đừng quá lệ thuộc vào của cải, địa vị, hay những điều thế gian cho là quan trọng. Chúng ta càng nhẹ nhàng, càng phó thác, càng đơn sơ, thì càng dễ trở nên dụng cụ hữu hiệu cho Chúa. Một linh mục nghèo khó nhưng đầy lòng yêu thương có thể biến đổi một giáo xứ. Một người giáo dân đơn sơ nhưng sống thật với Chúa có thể làm chứng cho Tin Mừng giữa môi trường làm việc nhiều thử thách. Một người mẹ âm thầm dạy con cầu nguyện, một người cha biết hy sinh thời gian để tham dự thánh lễ, một bạn trẻ biết nói lời thật giữa một thế giới giả dối – tất cả đều là những nhà truyền giáo đích thực.
Hành trang truyền giáo của chúng ta không phải là sự khôn ngoan thế gian, nhưng là tình yêu, là lòng thương xót, là sự khiêm tốn, là khả năng lắng nghe và tha thứ. Và nếu có lúc nào đó chúng ta bị người khác từ chối, hiểu lầm, chống đối – thì hãy nhớ lời Chúa: hãy “giũ bụi chân” – nghĩa là đừng giữ lại oán hận, thất vọng hay chán nản, nhưng hãy tiếp tục bước đi với lòng kiên trì, vì sứ mạng không đến từ chúng ta, mà từ Đấng sai ta đi. Hãy kiên nhẫn gieo hạt, vì một lời tốt, một việc lành, một gương sáng hôm nay có thể là mầm sống cho ơn cứu độ ngày mai. Và quan trọng hơn cả, khi thi hành sứ mạng, chúng ta không bao giờ đơn độc. Chúa Giê-su luôn đồng hành, luôn ban sức mạnh và quyền năng – không phải để chúng ta được vinh danh, nhưng để Nước Thiên Chúa được lan rộng.
Chúng ta đang sống trong một thời đại mà Tin Mừng bị thách đố bởi chủ nghĩa tiêu thụ, chủ nghĩa cá nhân và sự dửng dưng tâm linh. Nhiều người chưa từng nghe nói về Chúa, hoặc đã từng nghe nhưng trái tim bị đóng kín vì đau khổ, thất vọng hay lối sống vô thần. Trong bối cảnh đó, hơn bao giờ hết, Giáo Hội cần những môn đệ can đảm như Nhóm Mười Hai – những người biết sống nghèo khó, đơn sơ, hiền lành nhưng mạnh mẽ trong đức tin.
Giáo Hội cần những người không ngại bước đi giữa đời để rao giảng, để chữa lành, để làm chứng. Mỗi người chúng ta đều có phần trong sứ mạng đó. Mỗi ngày sống là một cơ hội được sai đi. Mỗi lời nói, mỗi lựa chọn, mỗi hành động của ta đều có thể trở thành nơi Chúa chạm đến thế giới. Ước gì chúng ta biết sống trọn vẹn căn tính môn đệ của mình: một căn tính được nuôi dưỡng bởi cầu nguyện, bởi thánh lễ, bởi sự hiệp thông với Chúa và với nhau. Ước gì chúng ta biết đi với Chúa mỗi ngày, để rồi dám sống khác, dám yêu nhiều hơn, dám hiến thân như Chúa đã hiến thân. Và khi ấy, Tin Mừng không còn là điều gì xa vời, nhưng sẽ hiện diện sống động nơi từng gia đình, từng khu phố, từng ngõ ngách của cuộc đời này – nhờ những con người dám ra đi, dám sống nghèo, và dám yêu đến cùng.
Lm. Anmai, CSsR