CÂU CHUYỆN VỀ “CÁI TOURNEVIS VÀ LÃO GEORGE”

CÂU CHUYỆN VỀ “CÁI TOURNEVIS VÀ LÃO GEORGE”

SUY NIỆM - Jul 05/07/2025

CÂU CHUYỆN VỀ “CÁI TOURNEVIS VÀ LÃO GEORGE”

Chỉ với 1 cái tournevis, cụ đã vá lại cả thế giới.

Khi George bước sang tuổi 79 và nghỉ hưu, ông không mua gậy chơi golf, cũng chẳng mắc võng ngoài vườn.

Thay vào đó, ông treo một tấm bảng tự làm trước cửa nhà để xe:

“Đồ hỏng? Mang đến đây. Không lấy tiền. Chỉ cần trà và chuyện trò.”

 Cư dân thị trấn nhỏ Maple Grove nghĩ ông hơi… lẩm cẩm…

“Ai lại đi sửa đồ miễn phí cơ chứ?” – ông thợ cắt tóc càu nhàu.

 Nhưng George có lý do của mình.

Vợ ông, bà Ruth, từng dành cả đời để khâu lại áo rách, sửa khung ảnh nứt cho bất cứ ai gõ cửa.

Bà hay nói:

“Lãng phí là thói quen. Còn tử tế là cách chữa lành.”

 Bà mất năm ngoái, để lại trong George đôi bàn tay khát khao được tiếp tục sửa chữa — không chỉ vật dụng, mà cả những điều dang dở bà để lại.

 Người đầu tiên tìm đến là Mia, 8 tuổi.

Cô bé kéo theo một chiếc xe đồ chơi bằng nhựa, mất một bánh xe.

“Bố cháu nói không đủ tiền mua cái mới.” – Mia lí nhí.

George cười, lục lọi trong hộp đồ nghề.

Một tiếng sau, chiếc xe lại chạy bon bon — giờ gắn một chiếc nắp chai làm bánh và bọc bằng băng keo bạc.

“Bây giờ là phiên bản đặc biệt rồi đấy.” – ông nháy mắt.

Mia cười toe toét mang xe về.

 Mẹ cô bé ở lại.

“Ông ơi… ông có sửa được hồ sơ xin việc không?”

“Tôi thất nghiệp từ khi nhà máy đóng cửa.”

 Buổi trưa hôm đó, gara nhà George rộn ràng.

Một bà cụ đem đến chiếc đồng hồ vỡ — “Chồng tôi lên dây nó mỗi sáng Chủ nhật.”

Một cậu thiếu niên mang theo ba lô rách.

George sửa tất cả.

 Nhưng ông không còn làm một mình.

Một cô giáo nghỉ hưu giúp người khác viết hồ sơ xin việc,

Một bà thợ may cũ khâu lại ba lô.

Mia quay lại, dúi vào tay ông hũ mứt:

“Mẹ cháu cảm ơn ông. Mẹ vừa phỏng vấn xong.”

 Rồi… có đơn khiếu nại.

 Hoạt động trái phép !.” – thanh tra thị trấn cảnh báo.

“Ông vi phạm luật quy hoạch.”

Thị trưởng, một người kỹ tính, yêu cầu ông dừng lại !!!

 Sáng hôm sau, bãi cỏ trước nhà George chật kín.

40 người dân đứng đó, tay cầm máy nướng hỏng, mền rách, bảng biểu với dòng chữ:

Hãy sửa luật, đừng sửa lòng tốt!

Phóng viên đến đưa tin cũng có một câu hỏi :

Lòng tốt có phạm pháp không?

Thị trưởng phải nhượng bộ.

“Muốn sửa đồ à ? Được. Nhưng dọn ra khu công cộng.”

 

Họ gợi ý thuê lại trạm cứu hỏa cũ. Không cam kết gì thêm.

 

Thế là bắt đầu…

Trạm cứu hỏa được quét vôi vàng rực rỡ, đặt tên là “Góc nhỏ của Ruth”.

Thợ sửa ống nước dạy nghề.

Thanh thiếu niên học cách vá vớ.

Người làm bánh đổi bánh mì lấy lò vi sóng được sửa xong.

Rác thải của thị trấn giảm 30%.

Nhưng điều quý nhất là những câu chuyện:

Một góa phụ ngồi sửa đèn bàn, đối diện là người cha đơn thân đang thay lốp xe đạp.

Họ nói về Ruth.

Về mất mát.

Và hy vọng…

 Tuần trước, George nhận được một mảnh giấy trong hộp thư.

Là của Mia, giờ đã 16 tuổi, đang thực tập tại một phòng nghiên cứu robot.

“Ông đã dạy cháu cách nhìn thấy giá trị trong những điều tưởng như hỏng hóc.

Cháu đang chế tạo một cánh tay giả dùng năng lượng mặt trời.

P.S: Xe đồ chơi vẫn còn chạy ngon lành!”

 Ngày nay, 12 thị trấn trong bang đã có những “Trung tâm sửa đồ”.

Không nơi nào tính phí.

Chỗ nào cũng có trà nóng.

 Thật buồn cười, phải không?

Chỉ một ông già với cái tuốc nơ vít… lại có thể bắt đầu vá lại cả một thế giới…

TG Văn Chương

 Và người viết đã rất thích cái tournevis cùng với lão George này ngay khi vừa bắt gặp bài viết…Tại sao ? Bởi vì người viết cũng đã từng có một thời có cả một thùng đồ với nhiều những cái tournevis, những con ốc đủ loại, máy cưa , máy đánh bóng…và loạn xà ngầu những lưỡi đục, lưỡi móc đủ kiểu…để cắt, để gõ, để đục, để móc những khúc gỗ dài, ngắn…với hy vọng có thể hình thành một tác phẩm điêu khắc nào đó…Thế nhưng rồi những “tác phẩm” ra đời đều mang hơi hướng của những “tượng nhà mồ” của anh chị em dân tộc vùng cao…Thậm chí còn thua nữa bởi không thể phân biệt được giới tính của những “pho” tượng người viết đẽo gọt nên…Thế đấy, nhưng thích…

Đấy là để nói đến cái đam mê tournevis…ăn theo cái đam mê tuyệt vời của cụ George…Nhưng lại là cái đam mê chẳng đi đến đâu và không làm lợi ích cho ai…Còn cụ Goerge thì lại khác…

Với cái tournevis, cụ đã giúp đỡ được mọi người…khi cụ đã nghỉ hưu…

Từ việc sửa cái bánh xe hơi đồ chơi cho trẻ em, đến việc sửa máy nướng cầm tay bị hỏng, sửa mền rách, đèn bàn, đồng hồ hư, vá lốp xe…Thậm chí sửa luôn cả hồ sơ xin việc…

Thế rồi chính quyền sở tại yêu cầu đóng cửa…Lý do là vì “Cửa hàng sửa mọi thứ lặt vặt nhưng hữu dụng không đồng” ấy hoạt động mà không có phép…

Dĩ nhiên khi nói đến chuyện phép tắc là nói đến chuyện xin xỏ, thuế má này nọ…vô cùng nhiêu khê…

Cho nên bà con trong vùng thì đã đứng lên để lên tiếng về một sự thật nền tảng : “Hãy sửa luật – Đừng sửa lại LÒNG TỐT!!! 

Và cả một anh phóng viên cũng ủng hộ với câu hỏi : “Lòng tốt có phạm pháp không?”…

Vậy là người ta được phép dựng lên một “Cửa hàng phục vụ không đồng” với cái tên “Góc nhỏ của Ruth”…tại một khu đất công còn trống và một trạm cứu hỏa bỏ hoang được sơn vẽ lại…

Ruth là bà vợ quá cố của lão George…Thủa sinh thời, bà miệt mài vá, may, sửa…lại áo quần rách cũng như mọi thứ mà bà thấy là có thể sửa được cho bà con trong vùng…với châm ngôn rõ ràng : “Lãng phí là thói quen – Còn tử tế là cách chữa lành”…

Cái đam mê sửa chữa giúp bà con nơi lão George bắt nguồn từ lòng tốt ấy của Ruth – người vợ quá cố của mình…

Và cứ vậy, tiếng tăm của lão George lớn dần lên với những món đồ hư bà con quanh vùng mang đến cho lão sửa từng ngày…Một sự nổi tiếng không cần quảng cáo, không với những công trình lớn lao, không có những mưu đồ kiếm tìm…

Thật sự là như thế : Luật lệ là để phục vụ đời sống cộng đồng của con người, nhưng khi này khi khác, do con người – hay đúng hơn là do lòng người – luật lệ lại trở thành những giới hạn cản trở LÒNG TỐT…Cho nên ước mong sao LÒNG TỐT được trân trọng để bà con cô bác thấy ấm áp tình người…Dĩ nhiên thay vì cản trở, thẩm quyền tại chỗ biết đường, biết lối để LÒNG TỐT có cơ hội phục vụ và mang lại lợi ích cho muôn người là điều đáng trân trọng…

Dĩ nhiên những tấm lòng muốn phục vụ – người viết nghĩ vậy – sẽ luôn luôn thấy vui vì được các cấp có trách nhiệm ngoài Đời cũng như trong Đạo giúp đỡ, tạo điều kiện để LÒNG TỐT được thể hiện…

Thánh Isaak Syria – nhà thần học và tu sĩ có tầm ảnh hưởng lớn vào thế kỷ VII với những tác phẩm sâu sắc về đời sống tâm linh – đã nói :

Một con tim nhân ái là gì? Đó là con tim của người sốt sắng cảm thương mọi người…. Họ nhìn tha nhân mà mắt đẫm lệ. Lòng họ dạt dào sự cảm thương sâu xa và nhẫn nại vô biên. Tâm hồn họ tràn đầy sự hiền dịu và không đành tâm khi nhìn thấy hoặc nghe biết bất kỳ một điều dữ hoặc một nỗi buồn nhỏ mọn nào mà người khác phải chịu.

 

Lm Giuse Ngô Mạnh Điệp