CHÚA GIÁNG SINH : NGÔI LỜI ĐÃ TRỞ THÀNH NGƯỜI PHÀM VÀ CƯ NGỤ GIỮA CHÚNG TA

Chia Sẻ Lời Chúa Hằng Ngày - Dec 25/12/2025

CHÚA GIÁNG SINH

Ga 1, 1-18 {hoặc 1-5. 9-14}

NGÔI LỜI ĐÃ TRỞ THÀNH NGƯỜI PHÀM VÀ CƯ NGỤ GIỮA CHÚNG TA

 

Lễ Giáng Sinh là lễ của ánh sáng, của niềm vui và của sự sống. Nhưng điều cốt lõi và sâu xa nhất mà phụng vụ hôm nay mời gọi chúng ta chiêm ngắm là mầu nhiệm Nhập Thể – mầu nhiệm “Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể và cư ngụ giữa chúng ta”. Thánh Gioan mở đầu Tin Mừng của mình không bằng khung cảnh máng cỏ, mục đồng, hay thiên thần hát vang như các Tin Mừng Nhất Lãm, nhưng bằng một bản thánh thi thần học thâm sâu, đưa chúng ta trở về tận “nguyên thủy”, nơi chỉ có Thiên Chúa và Ngôi Lời, và từ đó đưa chúng ta đi vào hành trình mầu nhiệm của tình yêu Thiên Chúa dành cho nhân loại. “Từ nguyên thủy đã có Ngôi Lời, và Ngôi Lời vẫn ở với Thiên Chúa, và Ngôi Lời là Thiên Chúa.”

Câu mở đầu này mang đậm tính khải huyền và khẳng định rõ ràng thần tính của Đức Giêsu Ki-tô. Ngài không phải chỉ là một người được Thiên Chúa sai đến, nhưng chính là Thiên Chúa, là Ngôi Lời vĩnh cửu, là Đấng qua đó mọi sự được tạo thành. Ngôi Lời ấy là sự sống và là ánh sáng cho nhân loại – ánh sáng ấy chiếu soi trong bóng tối, và bóng tối không thể át được ánh sáng ấy. Trong một thế giới đầy bóng tối của tội lỗi, chiến tranh, thù hận, và chia rẽ, ánh sáng của Ngôi Lời là niềm hy vọng, là sự sống bất diệt mà Thiên Chúa trao ban cho con người.

Nhưng thật trớ trêu, “Người đã ở trong thế gian, và thế gian đã do Người tác tạo, nhưng thế gian đã không nhận biết Người”. Sự thật ấy là một nỗi đau, là một bi kịch xuyên suốt lịch sử cứu độ: Thiên Chúa yêu thương con người đến mức đến ở giữa họ, nhưng con người lại không nhận ra, thậm chí còn từ chối Người. Ngôi Lời đã đến “nhà các gia nhân mình”, nghĩa là đến với chính dân riêng, nhưng họ không tiếp nhận Người. Đây không chỉ là một sự kiện lịch sử xảy ra hai ngàn năm trước, mà còn là một thực tại luôn diễn ra trong cuộc sống của mỗi người chúng ta. Bao lần Chúa đến viếng thăm tâm hồn chúng ta – qua Lời Chúa, qua Bí tích, qua những con người bé nhỏ và nghèo hèn – nhưng chúng ta đã không nhận ra, đã khép cửa lòng mình lại vì vô cảm, vì sợ hãi, vì đắm chìm trong những giá trị phù phiếm của trần thế.

Tuy nhiên, Tin Mừng không dừng lại ở nỗi buồn bị từ chối, mà mở ra một niềm hy vọng lớn lao: “Phàm ai tiếp nhận Người, thì Người cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa.” Đây là một lời hứa phi thường. Không chỉ là ơn tha thứ, không chỉ là lời an ủi, mà là một cuộc hoán đổi căn tính: từ thụ tạo trở nên nghĩa tử, từ kẻ ở ngoài trở thành người nhà, từ kẻ yếu đuối tội lỗi trở nên người mang thần tính Thiên Chúa. Và điều này không do ý muốn xác thịt hay công trạng của con người, mà do ân sủng của Thiên Chúa – “do Thiên Chúa mà sinh ra.” Câu then chốt của bài Tin Mừng là: “Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể và cư ngụ giữa chúng ta.” Đây là đỉnh cao của mạc khải Ki-tô giáo. Thiên Chúa đã không ở mãi trong trời cao, nhưng đã cúi xuống, đã làm người, đã sống giữa chúng ta như một người trong chúng ta. Từ nay, Thiên Chúa không còn là Đấng xa lạ, nhưng là Emmanuel – Thiên Chúa ở cùng chúng ta. Từ nay, mọi thực tại con người – từ vui buồn, đau khổ, lao nhọc, đến cả cái chết – đều mang dấu ấn của Thiên Chúa, vì chính Ngài đã đi vào mọi ngõ ngách của thân phận con người.

Sự hiện diện của Ngôi Lời trong thế gian không phải chỉ là một cuộc viếng thăm thoáng qua, nhưng là một cuộc cư ngụ, một sự hiện diện thường hằng. Từ “cư ngụ” trong tiếng Hy Lạp mang ý nghĩa “dựng lều”, gợi lại hình ảnh Thiên Chúa ngày xưa cư ngụ giữa dân trong Lều Hội Ngộ. Giờ đây, nơi cư ngụ của Thiên Chúa không còn là một không gian thiêng liêng tách biệt, nhưng là nơi con người sống, là chính thân xác con người, là tâm hồn những ai tin. Điều đó có nghĩa là mỗi người chúng ta, nếu sống trong ân sủng và chân lý, sẽ trở thành nơi cư ngụ của Thiên Chúa.

Điều đó cũng có nghĩa là sự hiện diện của Chúa không chỉ ở nhà thờ, không chỉ trong Kinh Thánh, mà còn trong những người nghèo, người bệnh, người bị bỏ rơi, trong từng hoàn cảnh đời thường của mỗi chúng ta. Thánh Gioan kết luận đoạn Tin Mừng bằng một lời khẳng định tuyệt vời: “Chính do sự sung mãn của Người mà chúng ta hết thảy tiếp nhận ơn này đến ơn khác.” Sự sung mãn ấy là sự viên mãn của tình yêu Thiên Chúa, là sự tuôn trào của ân sủng không cạn, là suối nguồn ơn cứu độ luôn mới mẻ cho những ai mở lòng đón nhận. Phép lạ lớn lao nhất của Giáng Sinh không phải là các thiên thần hát ca, hay các mục đồng quỳ lạy, mà là chính mầu nhiệm Ngôi Lời làm người: một Thiên Chúa quyền năng trở nên yếu đuối, một Đấng tạo hóa trở nên thụ tạo, một Đấng vĩnh cửu đi vào thời gian, một Đấng cao cả chấp nhận bị từ chối, chỉ vì yêu thương nhân loại đến cùng. Phép lạ ấy không kết thúc trong đêm hang đá, nhưng tiếp tục trong từng Thánh Lễ, nơi Lời Chúa được công bố và Thánh Thể được ban phát – Ngôi Lời vẫn tiếp tục làm người và cư ngụ giữa chúng ta.

Phép lạ ấy còn tiếp diễn nơi những người sống yêu thương, tha thứ, phục vụ, và quảng đại hy sinh vì người khác. Phần áp dụng vào đời sống giáo dân hôm nay chính là lời mời gọi mỗi người hãy trở thành nơi cư ngụ của Ngôi Lời – hãy để cho Lời Chúa cắm lều trong tâm hồn mình bằng việc siêng năng đọc và suy niệm Lời Chúa, lắng nghe với tâm hồn khiêm tốn và khao khát tìm kiếm sự thật. Hãy trở thành ánh sáng trong bóng tối của thế gian bằng cách sống niềm tin một cách cụ thể qua đời sống gia đình, công việc, tương quan và bổn phận hằng ngày. Đừng để ánh sáng Giáng Sinh chỉ là ánh sáng của đèn màu, mà hãy để nó là ánh sáng bừng lên từ lòng tin, lòng cậy, và lòng mến. Hãy mở rộng trái tim để tiếp nhận Chúa nơi tha nhân, nhất là nơi người nghèo, người đơn độc, người bị loại trừ, vì chính nơi họ, Ngôi Lời vẫn đang hiện diện một cách thầm lặng. Hãy sống với tinh thần của những người đã được sinh ra bởi Thiên Chúa: từ bỏ lối sống ích kỷ, thù hận, nói xấu, và gian dối, để sống trong ân sủng và chân lý – là hai phẩm tính mà Thánh Gioan nhấn mạnh nơi Đức Giêsu. Ân sủng để biết rằng mọi sự tốt lành ta có là bởi ơn Chúa, và chân lý để sống trung thực với chính mình, với tha nhân, và với Thiên Chúa.

Và cuối cùng, hãy sống Giáng Sinh không chỉ trong một ngày, nhưng trong cả năm, bằng việc làm cho mầu nhiệm Nhập Thể tiếp tục được hiện tại hóa nơi đời sống chúng ta – mỗi hành động yêu thương, tha thứ, phục vụ chính là làm cho Ngôi Lời lại tiếp tục làm người và cư ngụ giữa lòng đời. Đó chính là cách chúng ta loan báo Tin Mừng cách mạnh mẽ và xác thực nhất trong thế giới hôm nay. Giáng Sinh là ngày lễ của niềm vui, nhưng cũng là ngày mời gọi hoán cải, bởi ánh sáng khi chiếu vào bóng tối sẽ phơi bày sự thật. Vì thế, hãy để cho ánh sáng của Ngôi Lời chiếu soi tâm hồn chúng ta, để chúng ta biết nhìn lại chính mình, nhận ra những bóng tối nội tâm cần được chiếu sáng, và sẵn sàng để Thiên Chúa biến đổi.

Ước gì mỗi người chúng ta, trong đêm cực thánh này, không chỉ mừng lễ Chúa Giáng Sinh bằng hoa đèn và tiệc tùng, nhưng bằng việc đón nhận Ngôi Lời vào lòng, để từ đó, chính chúng ta cũng trở thành lời sống động của Chúa cho thế giới hôm nay. Nguyện xin ánh sáng của Hài Nhi Giêsu chiếu soi mỗi tâm hồn, để chúng ta trở nên những ngôi sao nhỏ, dẫn đưa người khác đến gặp được Thiên Chúa làm người – Đấng vẫn đang ở với chúng ta, nơi mỗi người tin, nơi mỗi cử chỉ yêu thương, và nơi từng khoảnh khắc sống trong đức tin chân thành.

Lm. Anmai, CSsR