Chiều đi làm về, quãng đường vẫn đi ngang là ruộng lúa nhỏ nhoi của làng quê nghèo.
Mấy mùa lúa trước lúa vẫn xanh, ngọn vẫn đong đưa trước gió như sóng biển rì rào. Độ tháng trở lại đây, ngày mỗi ngày đi ngang ngọn lúa lại ngả màu. Tưởng chừng như đã trổ đòng nhưng tự hỏi sao lẹ quá. Lần ra mới biết được nước mặn vào sâu quá và cây lúa chẳng thể nào chịu nổi.
Nhìn những cây lúa đang chết dần chết mòn do ngập mặn, lòng chạnh thương bởi lẽ như thế cái nghèo nó lại cứ ấp ủ cả người miền Tây. Đời thường vốn đã nghèo nay lại nghèo hơn bởi mất mùa. Không những thế, có những vùng mặn đến độ mất cả trăm ngàn bạc mới mua được mét khối nước.
Những ngày gần đây, ai cũng biết rằng nước mặn đã vào thật sâu và thật gần với cuộc sống. Chỉ cần mở vòi ra để súc miệng mỗi sáng cũng phần nào cảm được cái vị mặn trên môi.
Vài ngày trước đây, hàng tấn hào và nghêu cũng đã phải chết bởi lẽ cái mặn đã làm cho chúng không thể sống. Và hẳn nhiên, hào chết, nghêu chết cũng làm cho đời sồng của người dân cũng lây lất và lất lây.
Trưa hôm nay, ngồi dùng cơm trưa, trời đã nắng nóng, cơm cũng khó trôi nhưng không thể trôi được nữa khi dòng nước mặn đã vào đến tận Cần Thơ. Điều đó, cho thấy rằng cuộc sống của người miền Tây sông nước vốn đã khó nay lại khó hơn.
Trên màn ảnh nhỏ, cũng thấy đâu đó người này người kia cũng đến thực địa tại hiện trường. Hẳn nhiên cũng ghi lòng dấu chân cũng như tình cảm của người có trách nhiệm thế nhưng khi những người lãnh đạo ra về thì nước mặn vẫn còn đó với người nghèo.
Cảm thương cho cuộc sống ngày mỗi ngày càng khó khăn hơn. Chẳng biết sao nữa khi nhìn cảnh đời càng vất vả.
Nhìn dòng nước sao thấy chua xót cho cuộc đời. Đời vốn đã mặn nay nguồn nước mặn lại vào làm cho đời càng thêm khốn khó. Bởi thế ! Chỉ khi ở trong nỗi đau mới cảm nhận được nỗi đau của những phận nghèo. Và cũng chỉ biết thầm thĩ nguyện xin ông Trời cho mưa mau xuống để làm ngọt nguồn nước, làm cho lòng người bớt chạnh lại, làm cho đời người bớt mặn hơn.
Tuệ Mẫn