Gr 11, 18-20; Ga 7, 40-53
Ðức Giêsu là nguyên nhân chia rẽ trong dân Do Thái. Có người nhận Ngài là Ðấng Tiên Tri, người khác nhận là Ðức Kitô. Nhưng các thượng tế và biệt phái thì muốn bắt Người. Họ dựa vào Thánh Kinh, nhưng cắt nghĩa Thánh Kinh lệch lạc, vì thế cố chấp và không muốn nhìn nhận Ðức Giêsu là Ðấng Kitô, Con Thiên Chúa. Họ không đón nhận Ngài.
Ðức Giêsu là Thiên Chúa và cũng là người thật. Chúa là người như chúng ta để hòa nhất với chúng ta. Chúa là Thiên Chúa nên mới có thể dẫn chúng ta về với Thiên Chúa. Nơi con người Ðức Giêsu, thần tính được ẩn giấu sau nhân tính.
Những người chống đối Chúa Giêsu kiên quyết bảo vệ lập trường sai lầm của mình. Họ tự hào rằng mình am hiểu Kinh Thánh, rằng mình thông thạo lề luật, và họ khư khư căn cứ vào sự hiểu biết của họ để mô tả hình ảnh của một Chúa Kitô theo trí tưởng tượng của họ và kết quả là họ đã không gặp được Ngài.
Nhóm người tán thành Chúa Giêsu thì ứng xử theo lối khác. Họ lắng nghe những lời Chúa Giêsu nói, quan sát những việc Chúa Giêsu làm. Họ thấy cả những lời nói và việc làm này có một sự thật, một tình thương, một sức giải phóng tâm hồn. Thế là họ tin vào Người.
Họ không lý luận bằng chữ nghĩa, họ chỉ nghe ngóng với con tim. Lời lẽ của họ thật là đơn sơ: "Ông này là vị ngôn sứ. Ông này là Ðấng Kitô." Người ta có thể nói rằng hãy nhắm mắt lại để thấy, hãy bịt tai lại để nghe. Quả thật, có nhiều điều chúng ta chỉ có thể thấy được, nghe được, hiểu được bằng cách vượt lên khỏi lối nhìn, lối nghe và lối hiểu thông thường dựa vào hình tướng bên ngoài.
Họ là những người mở lòng ra lắng nghe lời của Đức Giê-su, để cho lời của Đức Giê-su dẫn dắt và dần dần cảm nếm lời của Ngài. Và chính khởi đi từ kinh nghiệm đích thân này, họ nhận ra Ngài là một ngôn sứ; và quả thực Ngài là vị Ngôn Sứ: Vị Ngôn Sứ mà tất cả các ngôn sứ đi trước loan báo, và gần nhất là ngôn sứ Gioan Tẩy Giả; và là vị Ngôn Sứ hoàn tất lời loan báo, sứ mạng và nhất là số phận của tất cả các ngôn sứ, bởi vì Ngài cũng sẽ “không được đón tiếp tại quê hương của mình”, và sẽ sống đến cùng thân phận “Người Tôi Tớ” đau khổ.
Trong số những người này, còn có người còn tin rằng Ngài là “Đấng Ki-tô”, tước hiệu mà chính Phê-rô và các môn đệ cũng tuyên xưng. Tước hiệu này có nghĩa là “Đấng được Thiên Chúa xức dầu, Đấng Thiên Sai”, tuy tước hiệu này phù hợp với căn tính của Ngài, nhưng cách thức và con đường thể hiện lại không phải là “từ trời xuống” cách ngoạn mục, như ma quỉ gợi ý và như người ta chờ đợi: “Ống ấy, chúng ta biết xuất thân từ đâu rồi; còn Đấng Ki-tô, khi Người đến thì chẳng ai biết Người xuất thân từ đâu cả” (c. 27), nhưng như một Vị Ngôn Sứ.
Ngoài ra, còn có những người được sai đến bắt Đức Giê-su, nhưng khi bị Lời của Ngài cuốn hút, họ lại không tra tay bắt. Họ về báo cáo với các Thượng Tế và Pha-ri-sêu: “Xưa nay chưa hề có ai nói năng như người ấy”. Một kinh nghiệm lắng nghe Lời Chúa đáng kinh ngạc và đáng phải lưu tâm như thế, nhưng bị những người thuộc nhóm thứ hai lên án theo luận lí : “Bọn dân đen, thứ người không biết Lề Luật, quân bị nguyền rủa”!
Lời của Đức Ki-tô được ban cho chúng ta mỗi ngày, xin cho chúng ta có được tâm tình của những người “bình dân, ít học và thấp cổ bé miệng”, để hoàn toàn tự do mở tai và mở lòng ra để đón nhận và sống bẳng Lời của Ngài, để kinh nghiệm đích thân, Lời Chúa là Lời ban Sự Sống, không chỉ Sự Sống mai sau, nhưng còn là Sự Sống của chúng ta hôm nay.
Nhóm người này cũng nghe Lời Đức Giê-su, nhưng nghe để phê bình, để xét đoán và lên án, khởi đi từ “kiến thức Kinh Thánh uyên bác”, từ những chọn lựa đen tối có sẵn và sâu kín của mình, từ thành kiến “thân phận”, từ xuất xứ “miền này, miền kia”, từ cái tôi của mình: “Nào Kinh Thánh đã chẳng nói: Đấng Ki-tô xuất thân từ dòng dõi vua Đa-vít và từ Bê-lem, làng của vua Đa-vít sao?”; “ông cứ nghiên cứu, rồi sẽ thấy: không một ngôn sứ nào xuất thân từ Ga-li-lê cả”.
Họ uyên bác như thế, thông luật như thế, nhưng lại ứng xử như Satan, “Kẻ Tố Cáo” (Kh 12, 7-10), nghĩa là dùng Luật để hại người, như ông Ni-cô-đê-mô nhận xét, “kết án” mà không hề lắng nghe, không hề đối thoại!
Và rồi ta thấy chính là cách Đức Giêsu thi hành sứ mạng Sự Thật, Ánh Sáng và Sự Sống của mình, Ngài không xét xử, nghĩa là phân biệt Sự Thiện và Sự Dữ, bằng quyền năng và sức mạnh trấn áp: giữa Sự Thật và Gian Dối, giữa Ánh Sáng và Bóng Tối, giữa Sự Sống và Sự Chết; nhưng đứng trước Lời và Ngôi Vị của Ngài, bóng tối và sự chết sẽ tự tan biến, mọi sự và mọi người tự mình lộ ra chân tướng và tự xét xử và tự xếp chỗ cho mình.
Sứ mạng này Ngài sẽ “hoàn tất” khi bị đóng đinh trên Thập Giá, như Ngài sẽ nói: “mọi sự đã hoàn tất” (Ga 19, 28).
Chúa Giêsu, sự khiêm hạ, tự hủy của Chúa đã thành cớ vấp phạm. Ta không thể hiểu được: Thiên Chúa mà lại trở nên giống ta. Ta không nhận ra Chúa qua những dáng vẻ tầm thường. Nơi mỗi tha nhân ta gặp hằng ngày đó là hình ảnh sống động của Chúa; nhưng mấy khi ta đã nhận ra. Tiếng Chúa vẫn nói với ta trong đời thường; nhưng mấy khi ta nghe được.
Xin Chúa cho ta con mắt đức tin trong sáng để ta nhận ra Chúa hiện diện nơi những anh em nhỏ bé nhất trong cuộc sống hằng ngày.
Tuệ Mẫn