THẨM VẤN NỒNG ĐỘ TÌNH YÊU

THẨM VẤN NỒNG ĐỘ TÌNH YÊU

SUY NIỆM - May 13/05/2016

Trang Tin Mừng hôm nay ghi lại câu chuyện thân mật rất riêng giữa Chúa Giêsu và vị tông đồ niên trưởng là Phêrô. Đơn giản riêng tư bởi lẽ Chúa Giêsu đã gọi nhiều môn đệ và chọn 12 người làm nền tảng cho tòa nhà Hội Thánh.

Khi “mãn nhiệm” công trình cứu độ ở trần gian, Chúa Giêsu trở về cùng Cha. Hẳn nhiên cần một người làm đầu để rồi Chúa Giêsu đặt một vị thủ trưởng chỉ huy chăm sóc anh em. Và Chúa đã chọn Phêrô vì thấy ông đầy nhiệt huyết và có niềm tin vững vàng.

Bên Biển hồ rất thân quen ấy, trong bầu khí rất thân tình, sau khi Đức Giêsu thiết đãi các môn đệ một bữa Agape, trước mặt các anh em, ngài đã chất vấn tình yêu của Phêrô dành cho Ngài.

Ăn uống xong, lúc này chỉ còn hai thầy trò, Chúa Giêsu lên tiếng hỏi Phêrô: “Này anh Simon, con ông Gioan, anh có mến Thầy hơn các anh em này không?” Câu hỏi của Thầy quá đơn giản nếu không muốn nói là dư thừa vì rất nhiều lần Phêrô tuyên xưng lòng tin vào Thầy, nhất là sau ba lần vấp ngã chối Chúa, ông đã phần nào ý thức được sự yếu đuối của mình nên trả lời đầy vẻ khiêm tốn: “Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy”. Nghe vậy, Chúa Giêsu liền trao cho ông nhiệm vụ chăm sóc chiên con.

Để thử tình cảm hay nói cách khác là lòng yêu mến của Phêrô, Chúa Giêsu lại hỏi thêm 2 lần nữa. Ta có cảm tưởng lúc này Phêrô cảm thấy như bị Thầy coi thường, ông tỏ vẻ không hài lòng nên đã trả lời vẻ hờn dỗi “Biết rồi ! Khổ lắm, nói mãi ! Thầy biết con thương Thầy mà ! Mệt Thầy quá đi, biết rồi mà còn bày đặt hỏi hoài, Thầy biết rõ mọi sự rằng con yêu mến Thầy…

Để giao một việc lớn, Chúa Giêsu đã hỏi Phêrô và sau khi nghe những lời đó, Chúa Giêsu nói rõ cho Phêrô biết đường tương lai, định mệnh của cuộc đời ông là phải chết cách nào.

Ta vẫn thường nghe nói: yêu là tín nhiệm, là tin tưởng, là ủy thác; yêu là bao dung, quảng đại và tha thứ. Tình yêu không chấp nhất, không so đo, không tính toán… Chúa Giêsu đã rất yêu Phêrô và Ngài cũng rất hiểu Phêrô. Ngài hiểu Phêrô không nói dối khi ông tuyên bố sẵn sàng sống chết vì Ngài; nhưng ngài cũng thấu hiểu sự yếu đuối mong manh của con người. Nếu chỉ dựa vào sức mình, con người chẳng làm được chuyện gì. Nếu không có ơn Chúa ban thì tất cả chỉ là “dã tràng xe cát biển đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công trạng gì”.

Chúa Giêsu đã hiểu Phêrô và đồng thời Ngài cũng biết “cú ngã” ông vấp phải là cần thiết để rèn luyện ông nên người lãnh đạo thực thụ của Ngài trong tương lai. Một người lãnh đạo, một vị chủ chăn không cai trị bằng “gươm giáo” (tuốt gươm chém đứt tai tên đầy tớ của thầy Thượng Tế), bằng quyền lực của sức mạnh; không luôn đòi hỏi sự vẹn toàn của con chiên.

Khi là một vị chủ chăn, vị lãnh đạo có tấm lòng của Chúa, một tấm lòng nhân hậu,  bao dung, thông cảm và sẵn sàng tha thứ cho những lỗi lầm của anh em, của con chiên; một vị lãnh đạo không cai trị bằng sức mạnh và sự khôn ngoan của loài người nhưng bằng sức mạnh và sự khôn của chính Chúa. Và từ đó ông hiểu và thấm nhuần bài học yêu thương, phục vụ mà Chúa Giêsu đã dạy : “Thầy là thầy và là Chúa mà còn rửa chân cho anh em thì anh em cũng hãy rửa chân cho nhau” (Ga 13, 14).

Qua lời chất vấn của Chúa Giêsu với Phêrô, hẳn nhiên nhiều người và trong đó có cả chúng ta nữa cũng phải thắc mắc cho rằng “Tại sao Chúa Giêsu hỏi Phêrô đến ba lần ?” Chúa Giêsu muốn nhấn mạnh cho Phêrô biết sứ mạng sắp tới rất quan trọng mà cũng thật khó khăn, nếu ông không có  lòng yêu mến cao độ trổi vượt thì không thể chu toàn được. Chúa Giêsu cũng muốn Phêrô ý thức sứ mạng cao quý của người lãnh đạo là phải chịu thiệt thòi, đau thương thậm chí phải hy sinh cả mạng sống.

Không chỉ ngày xưa Chúa hỏi Phêrô, ngày hôm nay, Chúa đến với ta và Chúa cũng hỏi ta: “Con có mến Thầy không ?” Với câu hỏi đó, ta làm gì, ta lấy gì để đo lường lòng mến của chúng ta đối với Chúa. Chúng ta đặt lòng tin mến của mình nơi Chúa thì ít nhưng nơi tạo vật thì nhiều. Chúng ta đã đặt lòng tin vào tiền bạc, giàu sang, danh vọng, địa vị chức tước, vào một đam mê lệch lạc hoặc những thú vui bất chính…Mỗi ngày chúng ta hãy cật vấn lòng yêu mến của mình đối với Chúa.

Với kinh nghiệm thực tiễn của mỗi người, con đường theo Chúa không phải lúc nào chúng ta cũng đi trên nẻo đường bằng phẳng với cây cao bóng mát, cỏ hoa rộn ràng nhưng cũng có đoạn đường gồ ghề sỏi đá, chông gai. Không phải lúc nào chúng ta cũng trải qua những ngày nắng đẹp nhưng cũng có những lúc u sầu ảm đạm, thậm chí có cả giông tố bão bùng. Không phải lúc nào việc ta làm cũng được mọi người chấp nhận, tán dương nhưng cũng có những chống đối, vùi dập khiến ta bị tổn thương và thất vọng ê chề. Hãy nhìn lên Thầy Giêsu – Đấng đã chiến thắng bằng đức khiêm tốn vâng phục, bằng sự từ bỏ ý riêng mình để ý Cha nên trọn.

Chấp nhận đi theo Chúa là chúng ta phải chấp nhận thiệt thòi đi vào đường hẹp, chấp nhận lội ngược dòng. Vì đường Cứu Độ không phải là con đường của dễ dãi, của hưởng thụ nhưng là con đường từ bỏ. Vì có hạnh phúc nào mà không dệt từ những đau khổ, có vinh quang nào mà không phải đi qua thập giá. Nhưng người theo Chúa phải luôn xác tín dù đường đời có đau khổ cũng là đau khổ có Chúa. Dù tình yêu có trắc trở gian nan cũng là vẫn là những ân ban huyền nhiệm để ta được lớn lên, được hiệp thông trong Tình Yêu của Chúa Ba Ngôi.

Tình yêu và sứ vụ không thể tách rời nhau. Có tình yêu mà không thi hành sứ vụ thì đó chỉ là tình đầu môi chót lưỡi. Thi hành sứ vụ mà không có tình yêu thì chỉ là những việc làm vô ích không sinh hoa kết trái. Sứ vụ ở đây không phải là điều gì lớn lao to tát đâu bạn ạ, nhưng chỉ là làm cho cuộc sống nảy sinh hoa trái yêu thương, đẩy lui hận thù để cùng nhau tiến vào Vương quốc vĩnh cửu của tình yêu và hạnh phúc bất diệt.

Ta lại xin Chúa thánh hóa và đổi mới tâm lòng ta, biến ta thành những nhân chứng đích thực của tình yêu trong cuộc sống, hầu rao loan tin mừng ánh sáng và sự sống  vĩnh cửu cho thế giới hôm nay.

Tuệ Mẫn