Thứ Bảy Tuần III Mùa Vọng : XIN VÂNG TRONG ĐỨC TIN VÀ PHÓ THÁC

Chia Sẻ Lời Chúa Hằng Ngày - Dec 19/12/2025

Thứ Bảy Tuần III Mùa Vọng

Lc 1, 26-38

“Này trinh nữ sẽ thụ thai và sinh một con trai”

XIN VÂNG TRONG ĐỨC TIN VÀ PHÓ THÁC

 

Trang Tin Mừng hôm nay (Lc 1,26-38) là một trong những đoạn Kinh Thánh quan trọng và thiêng liêng nhất trong toàn bộ Kinh Thánh, vì ghi lại biến cố khởi đầu cho mầu nhiệm Nhập Thể – giây phút lịch sử Thiên Chúa bước vào nhân loại một cách cụ thể và hữu hình.

Lời “xin vâng” của Đức Trinh Nữ Ma-ri-a trong khoảnh khắc được sứ thần truyền tin không chỉ là một lời đáp cá nhân, nhưng là sự mở ra cánh cửa cho ơn cứu độ tràn vào nhân loại. Đó là một lời thưa mang tính quyết định, làm thay đổi lịch sử nhân loại, và cũng là một lời mời gọi mỗi người chúng ta bước vào hành trình đức tin, nơi ta được mời gọi thưa “xin vâng” mỗi ngày trong cuộc sống mình. Sứ điệp của trình thuật truyền tin không chỉ đơn thuần là một câu chuyện cổ kính, nhưng là ánh sáng để ta hiểu về cách Thiên Chúa hành động, cách Ngài kêu gọi, và cách một con người có thể tự do đáp lại Ngài trong đức tin, khiêm nhường và tín thác. Lời đầu tiên của thiên thần Gáp-ri-en là lời chào đặc biệt chưa từng có trong Kinh Thánh: “Kính chào Bà đầy ơn phúc, Thiên Chúa ở cùng Bà.” Lời chào ấy nói lên địa vị tuyệt hảo của Đức Ma-ri-a trong kế hoạch cứu độ: Mẹ là “đầy ơn phúc” không phải do công trạng riêng, nhưng vì được Thiên Chúa tuyển chọn, vì Mẹ mở lòng đón nhận ân sủng cách trọn vẹn. “Thiên Chúa ở cùng Bà” – đây là một sự hiện diện mang chiều kích cứu độ: Thiên Chúa không chỉ đồng hành, mà còn cư ngụ trong tâm hồn Mẹ cách đặc biệt, để từ nơi Mẹ, Ngôi Lời sẽ nhập thể và cư ngụ giữa nhân loại.

Mẹ là hình ảnh trọn hảo của một tâm hồn biết lắng nghe, suy gẫm và để cho Thiên Chúa thực hiện những điều kỳ diệu theo thánh ý Ngài. Trước lời chào ấy, phản ứng của Ma-ri-a rất người: Mẹ “bối rối và tự hỏi lời chào đó có ý nghĩa gì.” Điều này cho thấy Đức Ma-ri-a không phải là một người thiếu ý thức hay thụ động, trái lại Mẹ có một sự nhạy bén nội tâm sâu xa. Mẹ không nghi ngờ, nhưng muốn hiểu. Đó là đức tin trưởng thành: không chối bỏ lý trí, nhưng để lý trí được soi sáng bởi ân sủng và bởi sự hướng dẫn từ trên. Khi thiên thần loan báo việc thụ thai và sinh hạ một người con, sẽ là Đấng Cứu Thế, Mẹ không từ chối, nhưng thắc mắc: “Việc đó xảy đến thế nào được, vì tôi không biết đến người nam?”

 Một lần nữa, câu hỏi này không phát xuất từ hoài nghi như trường hợp ông Da-ca-ri-a trong cùng chương Tin Mừng, nhưng phát xuất từ một lòng tin muốn hiểu rõ thánh ý Thiên Chúa để cộng tác cách trọn vẹn. Câu trả lời của thiên thần là một mạc khải về vai trò của Chúa Thánh Thần trong công trình Nhập Thể: “Chúa Thánh Thần sẽ đến với Bà, và uy quyền Đấng Tối Cao sẽ bao trùm Bà.” Đây là hành động của Thiên Chúa, hoàn toàn không do con người. Đức Ma-ri-a trở thành Mẹ Thiên Chúa không phải do xác thịt nhưng do đức tin, nhờ quyền năng Thánh Thần. Đây là điểm mấu chốt: công trình cứu độ không tùy thuộc vào sức con người, nhưng con người được mời gọi cộng tác với Thiên Chúa bằng tự do và đức tin. Mẹ Ma-ri-a chính là “đất tốt” đón nhận hạt giống Lời Chúa và để cho hạt giống đó sinh hoa kết quả tròn đầy trong sự vâng phục.

Đỉnh cao của trình thuật là lời đáp của Đức Ma-ri-a: “Này tôi là tôi tớ Chúa, tôi xin vâng như lời Thiên thần truyền.” Câu nói này chứa đựng tất cả vẻ đẹp và sự cao cả của một tâm hồn phó thác. Trong một giây phút, Mẹ thưa “xin vâng” với một kế hoạch vượt ngoài tầm hiểu biết, thậm chí mang đến nhiều đau khổ và hiểu lầm trong tương lai. Nhưng Mẹ không đòi hỏi bảo đảm, không cần biết chi tiết, chỉ biết rằng lời đó đến từ Thiên Chúa, và thế là đủ. Trong lời “xin vâng” ấy, Mẹ trở thành khuôn mẫu tuyệt đối cho mọi tín hữu: không phải hiểu hết mới tin, nhưng tin để được soi sáng; không phải đợi thuận lợi mới bước đi, nhưng cứ bước đi để gặp được sự trung tín của Thiên Chúa. Từ đó, trình thuật Truyền Tin trở thành nền tảng cho đời sống đức tin Ki-tô giáo: mọi Kitô hữu cũng được mời gọi đáp lại lời mời của Thiên Chúa trong đời sống riêng mình, dù qua những hoàn cảnh rất bình thường – nơi gia đình, nơi nghề nghiệp, nơi cộng đoàn – và cùng với Đức Ma-ri-a, ta được mời gọi thưa “xin vâng” để Chúa thực hiện nơi ta những điều kỳ diệu. Thiên Chúa vẫn đang sai sứ thần của Ngài đến với mỗi người: đôi khi là một lời mời gọi phục vụ, đôi khi là một người nghèo cần giúp đỡ, một người đau khổ cần an ủi, một trách nhiệm trong Hội Thánh cần đảm nhận, một thử thách cần can đảm vượt qua – tất cả đều là những sứ điệp của Thiên Chúa mời ta cộng tác với kế hoạch cứu độ của Ngài.

Đối với người giáo dân hôm nay, bài Tin Mừng Truyền Tin là một ánh sáng mạnh mẽ và thiết thực cho hành trình đức tin giữa thế giới đầy biến động. Mỗi người chúng ta, trong hoàn cảnh riêng, cũng được mời gọi lắng nghe lời Chúa và đáp lại bằng một lời “xin vâng” cụ thể. Có người được mời gọi sống đức tin nơi gia đình – trong sự tha thứ cho nhau, trong hy sinh cho con cái, trong trung tín với người bạn đời giữa lúc khó khăn. Có người được mời gọi nơi xã hội – sống lương thiện trong nghề nghiệp, dám lên tiếng bảo vệ công lý, dám sống thật và yêu thương giữa một thế giới đầy giả dối. Có người được mời gọi dấn thân phục vụ trong giáo xứ – dù chỉ là những việc nhỏ bé như dọn dẹp nhà thờ, dạy giáo lý, hay thăm viếng người bệnh – nhưng chính trong những hành động ấy, ân sủng của Chúa đang hoạt động.

 Lời “xin vâng” không chỉ là một câu nói, mà là cả một hành trình sống đức tin giữa những chọn lựa, nghi ngờ và mệt mỏi. Nhiều lúc chúng ta cũng bối rối như Ma-ri-a, cũng hỏi: “Việc đó xảy đến thế nào được?” khi đứng trước những đòi hỏi vượt quá khả năng, những bổn phận vượt sức mình. Nhưng Tin Mừng cho thấy: không phải ta làm một mình, nhưng chính Chúa Thánh Thần sẽ hành động nếu ta để Ngài bao phủ đời mình. Ơn gọi của người giáo dân không phải là một “ơn gọi hạng hai” sau linh mục hay tu sĩ, nhưng là một sứ mạng cao cả: sống giữa đời để trở thành nơi Chúa cư ngụ, để sinh ra Chúa cho thế giới này bằng lời nói, hành động và đời sống thấm đượm Tin Mừng.

Và như Đức Ma-ri-a, người giáo dân có thể sống đời sống bình thường nhưng lại làm nên những điều phi thường nếu biết mở lòng cho Chúa hành động. Đừng sợ những lời mời gọi của Chúa, dù chúng đến dưới hình thức bổn phận, đau khổ hay những công việc âm thầm. Hãy thưa với Chúa mỗi sáng: “Lạy Chúa, hôm nay con xin vâng”, rồi cứ bước đi trong tin tưởng. Chúa không cần người tài giỏi, Chúa cần người sẵn sàng. Chúa không cần người hiểu biết hết, Chúa cần người dám tin. Và nếu ta sống như thế, đời ta sẽ là một phần của kế hoạch cứu độ, như đời sống Đức Ma-ri-a đã là cánh cửa để Thiên Chúa bước vào trần gian. Lời “xin vâng” ấy không kết thúc nơi Ma-ri-a, nhưng vang vọng đến tận hôm nay, nơi lòng mỗi tín hữu – và nơi đó, ơn cứu độ tiếp tục được sinh ra giữa trần thế.

Lm. Anmai, CSsR