Thứ Hai Tuần XXVII Thường Niên
Thánh Bruno, linh mục
Thánh Phan-xi-cô Trần Văn Trung, Cai đội (+1858), Tử đạo
Gn 1,1-2,1.11; Lc 10,25-37
LỜI MỜI GỌI YÊU THƯƠNG NHƯ CHÚA YÊU
Hôm nay, trong ngày lễ kính Thánh Bruno, linh mục và là người sáng lập Dòng Carthage, chúng ta được mời gọi chiêm ngắm và sống theo những lời dạy của Chúa Giêsu về tình yêu thương, qua câu chuyện về người Samaritanô nhân hậu. Câu chuyện này không chỉ là một bài học về lòng bác ái, mà còn là lời mời gọi mỗi người chúng ta sống theo tinh thần của Tin Mừng: yêu mến Thiên Chúa và yêu thương anh em.
Lời Chúa hôm nay bắt đầu với một câu hỏi của một người thông luật, người muốn thử thách Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?” Đây là một câu hỏi rất quan trọng, vì nó phản ánh khao khát sâu thẳm trong lòng con người: làm thế nào để đạt được sự sống vĩnh cửu, làm thế nào để sống một cuộc sống có ý nghĩa và đúng đắn trong mắt Thiên Chúa. Câu hỏi này không chỉ dành riêng cho người thông luật vào thời Chúa Giêsu, mà còn là câu hỏi mà mỗi chúng ta đều phải tự vấn trong cuộc sống hôm nay: làm thế nào để sống xứng đáng với tình yêu Thiên Chúa và đạt được sự sống đời đời?
Chúa Giêsu không trả lời trực tiếp câu hỏi đó bằng một lời dạy trừu tượng, mà Ngài đặt câu hỏi ngược lại: “Trong Lề luật đã chép như thế nào? Ông đọc thấy gì trong đó?” Ngài muốn người thông luật nhớ lại chính những lời dạy trong Lề luật mà ông ta đã học. Và người thông luật đáp lại: “Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí khôn ngươi, và hãy thương mến anh em như chính mình.” Đây là hai điều răn chính yếu mà Thiên Chúa đã ban cho dân Israel qua Lề luật, và cũng là nền tảng cho đời sống Kitô hữu. Lòng yêu mến Thiên Chúa và tình yêu thương anh em là hai điều không thể tách rời; chúng hỗ trợ và bổ sung cho nhau trong đời sống đức tin của chúng ta.
Chúa Giêsu xác nhận rằng, “Ông trả lời đúng, hãy làm như vậy và ông sẽ được sống.” Nhưng người thông luật, có lẽ vì muốn bào chữa cho bản thân, đã tiếp tục hỏi: “Nhưng ai là anh em của tôi?” Đây là câu hỏi quan trọng, vì nó mở ra một chủ đề quan trọng trong đời sống Kitô hữu: ai là người tôi phải yêu thương? Và yêu thương thế nào?
Chúa Giêsu không trả lời câu hỏi này theo cách mà người thông luật mong đợi. Thay vào đó, Ngài kể một dụ ngôn nổi tiếng về người Samaritanô nhân hậu. Dụ ngôn này không chỉ đơn giản là câu chuyện về lòng thương xót, mà còn là lời dạy sâu sắc về cách mà chúng ta phải sống tình yêu thương trong thực tế. Trong dụ ngôn, một người bị cướp bóc và đánh đập, bỏ mặc bên đường nửa sống nửa chết. Dù vậy, hai người, một tư tế và một trợ tế, đều đi ngang qua mà không giúp đỡ. Tuy nhiên, một người xứ Samaria, người vốn bị coi thường và ghét bỏ bởi dân Do Thái, lại động lòng thương xót và giúp đỡ người bị thương. Ngài băng bó vết thương, chăm sóc, đưa người ấy đến quán trọ và sẵn sàng trả thêm tiền để người ấy được săn sóc. Chúa Giêsu kết luận câu chuyện với câu hỏi: “Theo ông nghĩ, ai trong ba người đó là anh em của người bị rơi vào tay bọn cướp?” Người thông luật đáp: “Kẻ đã tỏ lòng thương xót với người ấy”. Và Chúa Giêsu bảo ông: “Ông cũng hãy đi và làm như vậy.”
Lòng thương xót mà Chúa Giêsu dạy trong dụ ngôn này không phải là một lòng thương xót dễ dàng. Đây là lòng thương xót đòi hỏi chúng ta phải vượt qua sự phân biệt, sự kỳ thị, và những giới hạn mà xã hội đặt ra. Người Samaritanô trong dụ ngôn là người đã dám vượt qua những rào cản văn hóa và sắc tộc, để cứu giúp một người bị thương mà chẳng hề nghĩ đến sự phân biệt giữa hai dân tộc. Lòng thương xót mà Chúa Giêsu muốn chúng ta thực hành không phải là lòng thương xót có điều kiện, mà là tình yêu thương không biên giới, yêu thương tất cả mọi người, bất kể họ là ai, đến từ đâu hay thuộc về nhóm nào.
Chúng ta cũng phải hiểu rằng, trong dụ ngôn này, Chúa Giêsu không chỉ kêu gọi chúng ta giúp đỡ những người gặp khó khăn, mà còn yêu cầu chúng ta làm điều đó với một trái tim đầy lòng nhân ái và không phân biệt. Chúa Giêsu mời gọi chúng ta sống tình yêu thương trong những hành động cụ thể và thiết thực. Làm sao để tình yêu không chỉ là những lời nói suông, mà là những hành động thực tế, như việc người Samaritanô đã làm: ông không chỉ cảm thấy thương xót mà còn ra tay giúp đỡ ngay lập tức, không đắn đo.
Khi Thánh Bruno sống trong đời sống của mình, ngài cũng đã thực hành sự hy sinh và yêu thương bằng cách sống một cuộc đời thinh lặng, cầu nguyện, và phục vụ. Là một linh mục, ngài đã không tìm kiếm vinh quang cho bản thân mà luôn hướng về Chúa và phục vụ tha nhân trong sự khiêm nhường. Ngài đã đi theo con đường mà Chúa Giêsu dạy, con đường của sự hy sinh và yêu thương, con đường của sự phục vụ âm thầm nhưng đầy sức mạnh.
Vậy, trong cuộc sống hôm nay, chúng ta, mỗi người Kitô hữu, cũng được mời gọi sống theo gương của người Samaritanô nhân hậu và Thánh Bruno. Chúng ta không chỉ yêu thương bằng lời nói, mà còn phải thể hiện tình yêu đó qua hành động. Chúng ta không chỉ yêu thương những người gần gũi với mình, mà phải mở rộng trái tim để yêu thương tất cả mọi người, dù họ có thể là người xa lạ, hay ngay cả những người mà xã hội thường không chấp nhận.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn biết sống tình yêu thương như Chúa đã dạy, không chỉ trong lời nói mà trong những hành động cụ thể. Xin giúp chúng con biết hy sinh và phục vụ những người xung quanh, đặc biệt là những người nghèo khó, đau khổ và bị bỏ rơi. Giống như Thánh Bruno, xin cho chúng con biết tìm kiếm Nước Trời qua việc cầu nguyện, hy sinh và yêu thương tha nhân. Chúng con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen.
Lm. Anmai, CSsR