Thứ Sáu Sau lễ Hiển Linh
1Ga 5,5-13; Lc 5,12-16
LÀM CHỨNG CHO CHÚA
Hôm nay, trong bài Tin Mừng theo thánh Luca, chúng ta chứng kiến một phép lạ đặc biệt mà Chúa Giêsu thực hiện khi Người chữa lành một người phong cùi. Người này đã đến sấp mình trước Chúa và van xin Ngài cứu chữa. Sau khi Chúa giơ tay sờ vào người phong cùi, anh ta tức thì được lành sạch, và điều này đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh. Tuy nhiên, điều đặc biệt là sau khi được chữa lành, Chúa Giêsu đã dặn anh không được nói cho ai biết mà hãy đi trình diện với tư tế để chứng minh anh đã khỏi bệnh. Mặc dù Chúa Giêsu yêu cầu sự kín đáo, người phong cùi ấy lại không thể giữ yên lặng, anh ta kể lại phép lạ cho mọi người, và nhờ vậy dân chúng khắp nơi đã kéo đến để nghe Chúa giảng và xin Người chữa lành.
Đoạn Tin Mừng này không chỉ cho chúng ta thấy phép lạ chữa lành bệnh phong cùi, mà còn tiết lộ một phần rất quan trọng trong sứ vụ của Đức Giêsu. Ngài không chỉ đến để chữa lành thể xác mà còn để mang lại sự giải thoát cho những ai đang sống trong sự cô đơn và khổ đau, đặc biệt là những người bị xã hội gạt bỏ. Người phong cùi, trong mắt người Do Thái thời ấy, không chỉ là người mắc bệnh tật mà còn là người bị xã hội coi là ô uế, không được phép hòa nhập với cộng đồng. Sự cô đơn và đau khổ của họ không chỉ thể hiện qua sự bệnh hoạn về thể xác mà còn ở trong tình trạng bị loại bỏ, bị tẩy chay bởi xã hội.
Trong luật Do Thái, người mắc bệnh phong cùi bị coi là ô uế và phải sống tách biệt khỏi cộng đồng. Họ không được phép tham gia các hoạt động tôn giáo hay tham gia vào các sinh hoạt xã hội. Mặc dù bị bỏ rơi về mặt thể lý, nhưng điều đau đớn hơn cả là nỗi khổ tâm về sự cô đơn, sự xa lánh của xã hội và cảm giác bị loại trừ. Tình trạng của họ không chỉ là sự đau đớn về thể xác mà còn là một sự hành hạ tinh thần không thể chịu đựng nổi.
Khi Đức Giêsu chữa lành người phong cùi, Ngài không chỉ chữa lành bệnh tật thể xác mà còn xóa bỏ sự cô đơn và sự tẩy chay mà người bệnh phải chịu đựng. Chúa Giêsu đã phá vỡ mọi rào cản, vượt qua những lề thói xã hội, và quan trọng hơn, Ngài đã đưa người phong cùi trở lại với cộng đồng, khôi phục lại nhân phẩm và sự giao tiếp của họ với xã hội. Đây là một sứ vụ cao cả mà Đức Giêsu đã thực hiện, không chỉ chữa lành thể xác mà còn làm cho những người bị loại trừ có thể sống trong sự tự do và hòa nhập với người khác.
Chúng ta cũng cần phải hiểu rằng bệnh phong cùi không chỉ có thể hiện ở thể xác mà còn có một dạng bệnh phong cùi thiêng liêng, đó là tội lỗi. Tội lỗi cũng như bệnh phong cùi, làm tổn thương không chỉ thể xác mà còn làm mối quan hệ giữa chúng ta với Thiên Chúa và với nhau bị đổ vỡ. Tội lỗi khiến chúng ta bị cô lập, xa cách Thiên Chúa và cộng đồng. Nếu như bệnh phong cùi thể xác tẩy chay con người ra khỏi xã hội, thì tội lỗi tẩy chay con người ra khỏi sự hiệp thông với Thiên Chúa. Cả hai đều là sự cô đơn lớn lao, một sự tách biệt không thể nào chịu đựng nổi. Và giống như người phong cùi trong Tin Mừng hôm nay, chúng ta cần đến Chúa Giêsu để được chữa lành. Ngài là Đấng duy nhất có thể xóa bỏ tội lỗi, phục hồi sự hòa hợp giữa chúng ta với Thiên Chúa và với anh chị em xung quanh.
Lời mời gọi trong Tin Mừng hôm nay không chỉ dành cho người phong cùi mà còn dành cho tất cả chúng ta. Chúng ta phải tự hỏi mình: Liệu chúng ta có coi những người xung quanh mình như thế nào? Liệu chúng ta có thái độ đối với những người bị xã hội coi là “những người cùi,” những người bị tẩy chay, những người nghèo khó, những người lầm lỡ? Liệu chúng ta có bao giờ đối xử với ai đó như thể họ là những người bị loại trừ, hay chúng ta có biết mở rộng trái tim và bàn tay để giúp đỡ họ, như Chúa Giêsu đã làm?
Chúa Giêsu đến để chữa lành bệnh phong cùi, không chỉ bệnh thể xác mà cả bệnh tâm hồn. Ngài đến để cứu vớt những ai đang sống trong sự cô đơn, sự tách biệt, và sự đổ vỡ. Đó là sứ vụ của Đức Giêsu, và cũng là sứ vụ của mỗi người chúng ta. Khi lãnh nhận Bí tích Rửa Tội, chúng ta cũng nhận trách nhiệm trở thành những người làm chứng cho tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa, trở thành những ngôn sứ và những người chữa lành cho xã hội. Chúng ta được mời gọi không chỉ để nhận lãnh tình yêu và sự chữa lành từ Thiên Chúa, mà còn để chia sẻ tình yêu ấy cho những người xung quanh, đặc biệt là những người nghèo khổ, những người tội lỗi, và những người bị loại trừ trong xã hội.
Chúng ta hãy nhớ rằng, trong mọi hoàn cảnh, Chúa Giêsu luôn ở đó để giơ tay ra sờ và chữa lành. Ngài không phân biệt người tội lỗi hay người bệnh tật, Ngài đến để mang lại sự chữa lành và phục hồi. Vậy chúng ta có thể làm gì trong cuộc sống này để trở thành những người làm chứng cho tình yêu của Thiên Chúa, để tiếp nối sứ vụ của Đức Giêsu? Chúng ta hãy bắt đầu bằng những hành động nhỏ, những cử chỉ yêu thương, giúp đỡ những người nghèo khổ, những người bị xã hội gạt bỏ, và nhờ đó, chúng ta sẽ trở thành những ngôn sứ thực sự của tình yêu Thiên Chúa trong thế giới hôm nay.
Vậy, trong mỗi cuộc gặp gỡ, trong mỗi hành động, chúng ta hãy nhớ rằng Chúa Giêsu luôn hiện diện và Ngài mời gọi chúng ta làm chứng cho Ngài qua tình yêu, sự tha thứ và sự chữa lành. Chúng ta được mời gọi sống trọn vẹn sứ vụ này và làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn nhờ tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa.
Lm. Anmai, CSsR