Thứ Tư Tuần XXXIV Thường Niên
Thánh Tô-ma Đinh Viết Dụ, Linh mục (+1839); và Thánh Đa-minh Nguyễn Văn Xuyên, Linh mục (+1839), Tử đạo
Đn 5,1-6.13-14.16-17.23-28; Lc 21,12-19
CHỨNG NHÂN TRONG GIAN NAN

Tin Mừng theo thánh Luca 21,12-19 hôm nay đưa chúng ta đến một chiều kích đặc biệt của đời sống Ki-tô hữu: chiều kích chịu bách hại vì danh Chúa và được mời gọi trở nên chứng nhân giữa gian nan thử thách. Lời tiên báo của Đức Giê-su không chỉ dành riêng cho các Tông đồ năm xưa mà còn vang vọng đến mọi thế hệ môn đệ của Ngài trong suốt dòng lịch sử Hội Thánh. Đức Giê-su, như một người Thầy đầy yêu thương và chân thật, không che giấu những khó khăn mà người môn đệ sẽ phải đối diện. Ngài nói rõ: “Người ta sẽ tra tay bắt bớ, ức hiếp và nộp các con đến các hội đường và ngục tù, điệu các con đến trước mặt vua chúa quan quyền vì danh Thầy”. Những lời này, thoạt nghe đầy u ám, nhưng thực chất lại là một sự thật đầy an ủi, bởi nó không chỉ nói đến sự dữ, mà còn chỉ ra một giá trị thiêng liêng: “các con sẽ có dịp làm chứng”. Chính trong bối cảnh khó khăn, người môn đệ được mời gọi trở nên lời chứng sống động cho tình yêu và sự thật của Thiên Chúa.
Khi Đức Giê-su nói đến những bách hại, Ngài không vẽ nên một bức tranh bi quan để làm nhụt chí các môn đệ, nhưng là để củng cố lòng can đảm và xác tín của họ. Ngài cho thấy rằng, con đường theo Chúa không phải là con đường trải hoa hồng, mà là con đường của thập giá, của xung đột với thế gian, của sự từ bỏ chính mình, thậm chí là chấp nhận bị loại trừ và giết chết. Nhưng chính trong sự tự hiến đó, con người trở nên giống Chúa Ki-tô hơn, là Đấng đã đi con đường khổ nạn để mang lại ơn cứu độ. Sự bách hại không là dấu chỉ của thất bại, nhưng là bằng chứng cho thấy người môn đệ đang sống trung thành với Tin Mừng. Thế gian không ưa ánh sáng, nên kẻ sống theo ánh sáng sẽ bị chống đối. Người sống thật sẽ làm lộ ra những giả trá, và vì thế sẽ bị thù ghét. Nhưng đó cũng chính là cơ hội để làm chứng – không chỉ bằng lời nói, mà bằng chính đời sống, bằng sự bền đỗ và lòng trung tín.
Đức Giê-su còn trấn an các môn đệ bằng một lời hứa vô cùng sâu sắc: “Chớ lo trước các con sẽ phải thưa lại thể nào. Vì chính Thầy sẽ ban cho các con miệng lưỡi và sự khôn ngoan”. Đây là một lời hứa bảo đảm rằng người môn đệ sẽ không cô đơn. Chúa không chỉ biết trước các khổ nạn họ sẽ phải trải qua, mà còn ở cùng họ trong từng giây phút của thử thách. Chính Thần Khí của Thiên Chúa sẽ hoạt động nơi họ, làm cho lời nói của họ trở nên đầy quyền năng, vượt qua mọi lập luận của thế gian.
Trong lịch sử Hội Thánh, biết bao vị tử đạo đã làm chứng anh hùng như thế. Các ngài không phải là những người có tài hùng biện, nhưng là những người có lòng tin sắt đá, và chính lòng tin đó đã trở thành ngôn ngữ mạnh mẽ nhất để loan báo Tin Mừng. Nơi các tòa án, các ngục tù, các pháp trường, Hội Thánh không lên tiếng bằng vũ khí, mà bằng sự tha thứ, bằng lời cầu nguyện, bằng cái chết thánh thiện. Và như thế, máu của các vị tử đạo đã trở thành hạt giống cho Hội Thánh.
Tuy nhiên, Đức Giê-su cũng không quên nói đến một thực tại rất đau lòng: “Cha mẹ, anh em, bà con, bạn hữu sẽ nộp các con, và có kẻ trong các con sẽ bị giết chết”. Đây là một lời tiên tri vượt thời gian. Đã có không biết bao nhiêu Ki-tô hữu trong lịch sử, khi sống trung thành với đức tin, đã phải đối diện với sự từ chối, hiểu lầm, thậm chí bị phản bội bởi chính người thân cận. Điều đau đớn nhất không phải là bị kẻ thù công khai lên án, mà là bị những người thân yêu nhất quay lưng. Nhưng Đức Giê-su cũng không để người môn đệ chìm trong u tối: “Dù một sợi tóc trên đầu các con cũng sẽ chẳng hư mất”. Đây là một lời khẳng định tràn đầy yêu thương và bảo đảm. Thiên Chúa quan phòng không bao giờ bỏ rơi con cái mình. Dù phải trải qua bao nhiêu đau khổ, thì không gì có thể tách chúng ta khỏi tình yêu của Thiên Chúa, như thánh Phao-lô đã nói. Sự sống đời đời là phần thưởng cho những ai trung thành, và ngay cả cái chết cũng không thể làm tổn hại linh hồn của họ. Chính vì vậy, Đức Giê-su kết luận: “Các con cứ bền đỗ, các con cũng sẽ giữ được linh hồn các con”.
Lời mời gọi bền đỗ là một chủ đề then chốt trong đời sống Kitô hữu. Trong một thế giới dễ thay đổi, dễ bỏ cuộc, dễ buông xuôi, thì sự bền đỗ là dấu chỉ của tình yêu chân thành và lòng trung tín. Người ta có thể bắt đầu với nhiệt huyết, nhưng chỉ ai kiên vững đến cùng mới được kể là người chiến thắng. Trong đời sống đức tin cũng vậy, không thiếu những lúc khó khăn, khô khan, bị cám dỗ từ bỏ. Nhưng chính trong những lúc ấy, người môn đệ được mời gọi nhìn lên Chúa Giê-su, Đấng đã chịu đau khổ trước, để kín múc sức mạnh và tiếp tục bước đi.
Với giáo dân hôm nay, bài Tin Mừng này là một lời nhắc nhở sống động rằng chúng ta đang sống trong một thời đại không kém phần thử thách. Dù không phải ai cũng bị bách hại thể lý như các thánh tử đạo xưa, nhưng ngày nay, người Ki-tô hữu vẫn phải đối diện với nhiều hình thức bách hại tinh vi và âm thầm hơn. Có thể là sự gièm pha, chê bai khi sống theo chuẩn mực luân lý Tin Mừng giữa một xã hội buông thả. Có thể là bị cô lập, mất cơ hội nghề nghiệp vì sống ngay thẳng và không chịu hối lộ hay gian dối. Có thể là bị người thân không hiểu, chê trách khi dành thời gian cho Chúa và cộng đoàn thay vì kiếm tiền hay hưởng thụ.
Có thể là những lúc cô đơn vì giữ mình trong sạch giữa một thế giới đầy cám dỗ. Trong tất cả những hoàn cảnh đó, người giáo dân được mời gọi nhớ rằng chính những lúc bị thử thách là lúc Chúa ban cho họ cơ hội làm chứng. Làm chứng không phải bằng những bài giảng lớn tiếng, nhưng bằng chính đời sống hằng ngày, sống sao cho người khác nhìn vào mà nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa nơi ta. Người giáo dân có thể làm chứng qua việc chu toàn bổn phận gia đình, nuôi dạy con cái theo đức tin, trung thực trong công việc, tử tế với đồng nghiệp, sẵn sàng giúp đỡ người nghèo, quảng đại với giáo xứ. Người giáo dân sống đạo cách nhất quán, không thỏa hiệp với sự dữ, không uốn cong lương tâm để chiều theo lợi ích cá nhân, người đó là chứng nhân sống động của Tin Mừng. Và nếu có lúc gặp đau khổ, hiểu lầm, bị chống đối, thì cũng đừng sợ hãi, bởi chính lúc đó là lúc Chúa Giê-su đang hiện diện và ban ơn. Hãy vững lòng vì Chúa đã hứa: “Dù một sợi tóc trên đầu các con cũng sẽ chẳng hư mất”.
Giữa một xã hội bị cuốn theo trào lưu vô thần hoặc dửng dưng tôn giáo, người giáo dân hôm nay cần sống đức tin cách rõ nét và không ngại ngần làm chứng cho Chúa. Khi các gia đình giữ được cầu nguyện chung, sống bác ái, giữ đạo bằng trái tim chứ không chỉ bằng hình thức, khi cộng đoàn giáo xứ hiệp nhất, nâng đỡ nhau, thì chính là lúc người tín hữu đang làm chứng giữa thế gian này.
Ước gì mỗi giáo dân ý thức rằng đời sống của mình là một “toà giảng” để người khác gặp gỡ Thiên Chúa. Đừng nghĩ rằng phải lên tiếng lớn lao mới là làm chứng – sự âm thầm, kiên trì, bền đỗ trong yêu thương và trung tín chính là lời chứng hùng hồn nhất. Và dù có bị ghét bỏ, bị gạt ra bên lề, người tín hữu vẫn được mời gọi không trả thù, không oán giận, nhưng tha thứ như Chúa đã tha thứ, yêu thương như Chúa đã yêu thương. Chính như thế, người giáo dân sẽ giữ được linh hồn mình, không chỉ trong đời này, mà còn cho sự sống đời đời. Xin Chúa Giê-su, Đấng đã chịu đau khổ vì yêu, ban cho mỗi chúng ta ơn can đảm và bền đỗ, để giữa mọi thử thách, chúng ta vẫn luôn trung thành với Ngài, để đến ngày sau hết, khi mọi thách đố trần gian qua đi, chúng ta được nghe lời dịu ngọt của Ngài: “Hãy vào hưởng niềm vui của Chúa con.”
Lm. Anmai, CSsR

