CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN
2V 5,14-17; 2Tm 2,8-13; Lc 17,11-19
SỰ BIẾN HÓA TỪ LÒNG TIN VÀ LÒNG BIẾT ƠN
Chúng ta đã nghe trong Tin Mừng hôm nay một câu chuyện đầy cảm động về mười người phong hủi, những người phải chịu đựng sự cô lập và xấu hổ trong xã hội thời bấy giờ. Họ không chỉ mang căn bệnh thể xác mà còn phải chịu đựng sự xa lánh, bị coi là những người ô uế và không được chạm vào những người khác. Tuy nhiên, trong tình huống khốn khó ấy, họ đã gặp được Chúa Giêsu, và qua một hành động từ bi của Ngài, họ được chữa lành. Nhưng điều đáng chú ý không chỉ là sự chữa lành thể xác, mà là những gì Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta qua thái độ của những người phong hủi này.
Câu chuyện bắt đầu khi mười người phong hủi gặp Chúa Giêsu và kêu lên xin Ngài dủ lòng thương xót: “Lạy Thầy Giêsu, xin dủ lòng thương chúng tôi!” Họ biết rằng, chỉ có Thiên Chúa mới có thể cứu họ khỏi căn bệnh nguy hiểm và tình cảnh bi đát mà họ đang phải chịu đựng. Chính lúc ấy, Chúa Giêsu, với lòng thương xót vô biên, đã ra lệnh cho họ đi trình diện với các tư tế, như là một dấu hiệu của sự phục hồi và sự tái hội nhập xã hội sau khi được chữa lành. Và điều kỳ diệu đã xảy ra, khi họ đang đi, họ được chữa lành, được sạch hết mọi vết phong.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là trong mười người đó, chỉ có một người quay lại, không phải là người Do Thái, mà là một người Samari, kẻ vốn bị xem là ngoại bang, bị coi thường và xa lánh. Người này quay lại, tôn vinh Thiên Chúa và sấp mình dưới chân Đức Giêsu để tạ ơn. Lời tạ ơn của anh không chỉ là sự thể hiện lòng biết ơn đối với Chúa Giêsu, mà còn là một sự thừa nhận lòng tin vào quyền năng và tình yêu của Thiên Chúa. Chúa Giêsu nhìn vào hành động của anh và khen ngợi: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”
Câu chuyện này không chỉ là một bài học về lòng biết ơn đối với những gì Thiên Chúa ban tặng, mà còn là một lời mời gọi chúng ta suy nghĩ về mối quan hệ giữa lòng tin và sự chữa lành. Người Samari không chỉ là người được chữa lành về thể xác, mà anh còn được chữa lành về tâm hồn. Lòng tin của anh đã không chỉ mang lại sự sạch sẽ về thể xác mà còn dẫn đến sự cứu rỗi. Lòng tin đó đã làm anh nhận ra rằng chính Thiên Chúa là Đấng chữa lành mọi vết thương, không chỉ là thể xác mà còn là tâm hồn.
Sự tương phản giữa người Samari và chín người còn lại càng làm nổi bật thông điệp mà Chúa Giêsu muốn gửi gắm: Lòng biết ơn và lòng tin không phải là điều mà chúng ta chỉ thể hiện một lần khi chúng ta nhận được ơn lành, mà là một thái độ sống, một sự mở lòng đón nhận ân sủng của Thiên Chúa và quay lại để cảm tạ Ngài. Chúa Giêsu đã hỏi một câu rất quan trọng: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?” Đây là một lời nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của lòng biết ơn. Lòng biết ơn không phải là một hành động nhất thời, mà là một thái độ xuyên suốt trong cuộc sống.
Lòng biết ơn và lòng tin là hai yếu tố quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống Kitô hữu. Lòng tin dẫn chúng ta đến với Thiên Chúa, và lòng biết ơn làm cho chúng ta nhận ra những ân sủng mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta mỗi ngày. Chúng ta không chỉ tạ ơn vì những ơn lành lớn lao mà Thiên Chúa ban, mà còn tạ ơn trong những điều nhỏ bé, những gì tưởng chừng như bình thường nhưng lại là dấu chỉ của sự hiện diện và tình yêu của Ngài trong cuộc sống của chúng ta.
Khi Chúa Giêsu nói với người Samari: “Lòng tin của anh đã cứu chữa anh”, Ngài không chỉ ám chỉ sự chữa lành thể xác mà còn nói đến sự cứu rỗi linh hồn. Sự cứu rỗi mà Chúa Giêsu mang lại không chỉ là sự tự do khỏi bệnh tật thể xác, mà là sự giải thoát khỏi mọi tội lỗi, sự thù ghét, sự xa cách với Thiên Chúa. Trong tình yêu của Thiên Chúa, chúng ta được đón nhận sự chữa lành toàn diện, không chỉ là chữa lành thể xác mà là chữa lành tâm hồn, đưa chúng ta lại gần hơn với Thiên Chúa và với nhau.
Lời mời gọi của Chúa Giêsu hôm nay là lời mời gọi chúng ta sống một đời sống không chỉ có lòng biết ơn mà còn có lòng tin vững mạnh vào tình yêu và quyền năng của Thiên Chúa. Lòng tin đó không chỉ được thể hiện qua những lời cầu nguyện mà còn trong hành động, trong cách chúng ta đối xử với người khác, trong cách chúng ta sống giữa đời thường. Lòng tin ấy giúp chúng ta nhận ra rằng, bất kể hoàn cảnh, Thiên Chúa luôn ở gần bên, luôn yêu thương và luôn sẵn sàng chữa lành mọi vết thương trong cuộc sống của chúng ta.
Trong cuộc sống Kitô hữu, chúng ta được mời gọi không chỉ là những người nhận lãnh ơn lành từ Thiên Chúa mà còn phải biết chia sẻ ơn lành đó với những người xung quanh. Chính như người Samari, chúng ta phải dám vượt qua những phân biệt và những kỳ thị xã hội để yêu thương và giúp đỡ những người đang gặp khó khăn, những người bị bỏ rơi, những người mà xã hội ít quan tâm. Chúa Giêsu đã dạy chúng ta rằng, khi chúng ta giúp đỡ một ai đó vì danh Ngài, chúng ta không chỉ giúp đỡ người đó mà còn đang làm chứng cho tình yêu của Chúa.
Hôm nay, khi chúng ta tham dự thánh lễ này, chúng ta cũng được mời gọi quay lại và cảm tạ Thiên Chúa vì tất cả những ơn lành mà Ngài đã ban cho chúng ta. Mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống là một cơ hội để chúng ta nhận ra tình yêu của Thiên Chúa, để đáp lại tình yêu ấy bằng lòng tin và lòng biết ơn chân thành. Chúng ta không chỉ dừng lại ở việc nhận lãnh, mà còn phải tiếp tục sống và chia sẻ ân sủng đó với những người khác.
Lạy Chúa Giêsu, cảm tạ Ngài vì đã chữa lành chúng con, không chỉ về thể xác mà còn về tâm hồn. Xin giúp chúng con luôn sống trong lòng tin tưởng vào quyền năng và tình yêu của Ngài, và luôn biết quay lại tôn vinh Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống. Xin giúp chúng con biết mở rộng trái tim để yêu thương tất cả những người xung quanh, đặc biệt là những người nghèo khổ và bị bỏ rơi. Chúng con cầu xin nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen.
Lm. Anmai, CSsR