Sài Gòn giờ đã ”tanh bành”! Còn đâu ”Hòn Ngọc lừng danh” ngày nào! Xem hình mà ngỡ chiêm bao bởi vì chẳng thấy cô nào đoan trinh!
Hồn thơ tôi tặng ''mỹ nương nhà lành''!?
MƯỜI THƯƠNG
Một thương cha mẹ sinh ra
Người em duyên dáng như là trong tranh
Hai thương đôi mắt long lanh
Môi em xinh xắn làm anh mê liền!
Ba thương nét chữ em biên
Tên em trên vở che nghiêng mái đầu
Bốn thương em nói những câu
Thanh tao biểu lộ chiều sâu tâm tình
Năm thương em biết giữ mình
Xứng là con gái đoan trinh nhà lành
Sáu thương em mặc áo xanh
Như màu lá mạ, thiên thanh hòa bình
Bảy thương mười ngón tay xinh
Em đưa lên vuốt tóc mình xuống vai
Tám thương em bước khoan thai
Để anh theo ngắm hình hài mỹ nương
Chín thương đức tính khiêm nhường
Nơi em là một tấm gương sáng ngời!
Mười thương em đắn do lời
Bạn bè lối xóm, người đời đều khen
Em như một đóa hoa sen
Yêu chưa dám nói, anh bèn làm thơ
Dáng em bàng bạc trong mơ
Hôm sau trỗi dậy, ngẩn ngơ… vì… tình…!
Đức Quốc, 12. 2001
Nhớ thời thư sinh ''biết'' yêu, mà chưa dám nói là…
Phan văn Phước