THỨ BA TUẦN BÁT NHẬT PHỤC SINH
Cv 2,36-41; Ga 20,11-18
ÁNH SÁNG CUỘC SỐNG TRONG TỪNG GIÂY PHÚT
Trong bầu không khí trang nghiêm của tuần Bát Nhật Phục Sinh, khi mọi linh hồn cùng hướng về nguồn sống vĩnh cửu, chúng ta lại được mời gọi lắng nghe tiếng gọi của niềm tin qua khoảnh khắc gặp gỡ đầy kỳ diệu giữa bà Ma-ri-a và Đấng Phục Sinh. Câu chuyện được ghi chép trong Tin Mừng theo Thánh Gioan không chỉ là lời kể về nỗi buồn của một người con mất mát, mà còn là minh chứng sống động cho sự chuyển hóa kỳ diệu của niềm hy vọng. Khi bà Ma-ri-a, trong cơn đau khổ và mênh mang của sự mất mát, đứng bên mộ, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt, lòng bà chìm trong nỗi buồn vô bờ vì không hiểu được lý do tại sao xác Chúa Giêsu lại biến mất, bà chẳng hề hay biết rằng chính khoảnh khắc ấy đang chờ đợi một điều kỳ diệu. Trong không gian tĩnh lặng của ngôi mộ lạnh lẽo, khi hai thiên thần mặc áo trắng ngồi một bên kia như những sứ giả của Thiên Chúa, họ nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao bà khóc?” – tiếng hỏi ấy vang lên như lời mời gọi mở ra cánh cửa của sự thức tỉnh trong nỗi đau. Và trong giây phút đó, khi bà Ma-ri-a trả lời rằng “Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi không biết người ta đã để Người ở đâu?”, nỗi buồn của bà như được đong đầy thêm những câu hỏi chưa có lời giải đáp, những khúc mắc về sự biến mất của niềm tin.
Chính lúc ấy, trong sự rối ren của cảm xúc, bà quay lại và thấy một hình bóng lạ thường đứng bên mộ. Ban đầu, trong màn sương mờ của nước mắt, bà không nhận ra rằng đó chính là Đấng Phục Sinh – Đấng mà cả nhân loại đã mong chờ. Nhưng rồi, tiếng gọi đầy ấm áp vang lên, “Ma-ri-a!” – như một lời gọi của tình thương thiêng liêng, như ngọn lửa ấm giữa cơn bão lạnh của nỗi buồn. Bà đáp lại bằng tiếng “Ráp-bô-ni”, nghĩa là “Lạy Thầy!” – lời khẳng định không chỉ về sự nhận diện, mà còn là sự trở về của niềm tin, là sự khẳng định rằng ngay cả trong lúc mất mát trầm lặng nhất, tình yêu của Đấng Phục Sinh vẫn luôn rạng ngời, luôn hiện hữu để xua tan bóng tối. Lời của Đấng Phục Sinh sau đó dặn dò bà rằng: “Ðừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy đi báo tin cho các anh em Ta hay và bảo họ rằng: Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con.” Trong lời dặn đó chứa đựng một sứ mệnh thiêng liêng, một thông điệp của sự sống mới, của ơn cứu độ mà chỉ có niềm tin chân thành mới có thể lan tỏa. Điều ấy nhắc nhở mỗi chúng ta rằng, dù cuộc đời có bao giờ chìm trong nỗi buồn mất mát, chúng ta luôn được mời gọi đứng dậy, tìm lại niềm tin và mang thông điệp của tình yêu, của sự tha thứ, của sự sống vĩnh cửu đến với những người xung quanh.
Câu chuyện của bà Ma-ri-a, từ nỗi buồn cho đến niềm vui bừng sáng, chính là bức tranh sống động về hành trình của mỗi con người trên con đường đức tin. Nó nhắc ta rằng, trong những lúc tưởng chừng như mọi hy vọng đã tắt lịm, khi bóng tối bao trùm mọi thứ, thì ánh sáng của Đấng Phục Sinh lại từ từ hé lộ, đưa ta trở lại với nguồn sống bất diệt. Đó không chỉ là lời hứa của Thiên Chúa, mà còn là lời cam kết rằng, dù ta trải qua bao thử thách, dù ta có gục ngã trong nỗi đau, thì sự sống mới sẽ luôn xuất hiện như một tia sáng dẫn lối, như một lời nhắc rằng ta không bao giờ đơn độc trên hành trình đời mình.
Những thử thách, những mất mát, những giây phút tê tái của nỗi buồn có thể là những trang giấy trống trong cuốn sách của đời người, nhưng chính qua những trang giấy đó, ta được học cách kiên cường, được rèn giũa bản lĩnh và được mài giũa tâm hồn. Mỗi vết thương, mỗi giọt nước mắt là một bài học quý giá về sự tha thứ, về lòng nhân từ và về sức mạnh của niềm tin. Khi ta dám nhìn nhận nỗi đau không như một hình phạt mà như là một phần không thể thiếu của hành trình trưởng thành, ta sẽ hiểu rằng chính những vết sẹo ấy đã làm nên con người ta – những người biết yêu thương, biết chia sẻ và biết cảm thông sâu sắc với chính mình cũng như với người khác.
Thông điệp của Đấng Phục Sinh không chỉ dừng lại ở sự trỗi dậy của một thân xác, mà còn là lời mời gọi mỗi con người dấn thân vào sứ mệnh lan tỏa ánh sáng và niềm hy vọng. Nó kêu gọi ta hãy trở thành những người mang thông điệp của tình yêu thương vô bờ bến, của sự sống mới và của niềm tin không phai mờ. Trong mỗi bước đi trên con đường đức tin, khi ta mở rộng lòng mình để lắng nghe tiếng gọi của Thiên Chúa, ta sẽ nhận ra rằng sự sống không chỉ đến từ những gì ta thấy mà còn từ những điều ta cảm nhận được từ bên trong – từ tình yêu thương, từ sự tha thứ và từ niềm hy vọng về một ngày mai tươi sáng.
Sự hiện hữu của Đấng Phục Sinh đã làm thay đổi mọi định kiến về cái chết và mất mát. Nó đã biến nỗi buồn thành niềm vui, biến sự chia ly thành sự đoàn tụ, và biến bóng tối thành ánh sáng. Khi chúng ta nhớ về cuộc gặp gỡ kỳ diệu giữa bà Ma-ri-a và Đấng Phục Sinh, chúng ta được nhắc nhở rằng, mỗi ngày trôi qua đều là một cơ hội để bắt đầu lại, để làm mới chính mình, để tìm lại niềm tin vào những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống. Đó là lời nhắc rằng, dù cuộc đời có trải qua bao nhiêu thử thách, dù nỗi đau có khiến ta cảm thấy mình mờ nhạt, thì bên trong mỗi chúng ta luôn tồn tại một ngọn lửa – ngọn lửa của niềm tin, của tình yêu và của sự sống bất diệt.
Hãy để lời của Đấng Phục Sinh vang lên trong trái tim ta như một khúc ca của sự sống, như một lời hứa rằng, ta sẽ không bao giờ bị quên lãng, rằng mỗi chúng ta đều có vai trò thiêng liêng trong bức tranh lớn của ơn cứu độ. Hãy để những lời “Ma-ri-a” của Đấng Phục Sinh luôn là lời nhắc rằng, dù ta có từng chìm đắm trong nỗi buồn, thì luôn có một nguồn ánh sáng rực rỡ chờ đợi để soi sáng con đường ta đi. Chính từ những khoảnh khắc ấy, ta học được cách sống trọn vẹn, biết cảm thông và chia sẻ, biết tha thứ cho chính mình và cho người khác, để từ đó xây dựng nên một cộng đồng đức tin vững mạnh, một thế giới tràn ngập tình yêu thương và hy vọng.
Cuộc sống, như một cuốn sách chưa bao giờ được viết xong, luôn mở ra những chương mới đầy bất ngờ, những câu chuyện của niềm vui xen lẫn nỗi buồn, của thành công cùng với những thất bại. Và chính trong từng chương đó, thông điệp của Đấng Phục Sinh lại không ngừng được tái hiện, như một lời mời gọi không bao giờ kết thúc, khẳng định rằng, dù bao nhiêu lần ta vấp ngã, ta vẫn luôn có thể đứng dậy và bước tiếp. Niềm tin ấy là nguồn động lực bất tận giúp ta vượt qua mọi thử thách, giúp ta khẳng định mình là một phần không thể thiếu của hành trình vĩ đại – hành trình của tình yêu, của sự hy sinh và của ơn cứu độ.
Hãy sống với trái tim rộng mở, với tâm hồn tràn đầy hy vọng, để mỗi ngày của chúng ta không chỉ là những khoảnh khắc trôi qua vô nghĩa mà là những trang vàng của một cuộc đời ý nghĩa, nơi tình yêu thương được chia sẻ, nơi niềm tin luôn được nuôi dưỡng và nơi ánh sáng của Đấng Phục Sinh luôn dẫn lối cho chúng ta về với nguồn sống thiêng liêng, bất diệt.
Lm. Anmai, CSsR