Thứ Ba Tuần III Mùa Chay : XIN VÂNG VỚI NIỀM TIN VÀ HY VỌNG

Chia Sẻ Lời Chúa Hằng Ngày - Mar 24/03/2025

Thứ Ba Tuần III Mùa Chay

TRUYỀN TIN CHÚA NHẬP THỂ, lễ trọng

Is 7,10-14;8,10; Hr 10,4-10; Lc 1,26-38

XIN VÂNG VỚI NIỀM TIN VÀ HY VỌNG

 

Trong ngày lễ Truyền Tin, Giáo Hội long trọng mừng biến cố sứ thần Gáprien báo tin cho Đức Maria: Ngôi Hai Thiên Chúa sẽ nhập thể làm người nơi cung lòng Mẹ (x. Lc 1,26-38). Đây là một trong những khoảnh khắc quan trọng bậc nhất của lịch sử cứu độ, mở ra kỷ nguyên mới cho nhân loại, khi Thiên Chúa tỏ mình không chỉ bằng Lời, mà còn bằng việc đích thân đến sống giữa chúng ta. Thánh Lễ hôm nay trang trọng đến mức, khi đọc Kinh Tin Kính, ta quỳ gối ở câu “Bởi phép Đức Chúa Thánh Thần… và đã làm người,” để tuyên xưng mầu nhiệm cao cả: Con Thiên Chúa đã “cắm lều” nơi trần gian trong tấm thân phận mỏng manh của chúng ta.

Tin Mừng kể lại cuộc viếng thăm bất ngờ của sứ thần, đem theo sứ điệp vượt trên mọi chờ đợi: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.” Chúng ta hình dung cô thiếu nữ Maria ở thị trấn Nadarét hẻo lánh, đang sống bình dị với dự tính hôn ước cùng Giuse, bỗng nghe tin: Mẹ sẽ cưu mang Đấng Cứu Thế. Quá bất ngờ, nên không lạ gì Mẹ “bối rối” và “lo sợ.” Sứ thần trấn an: “Xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng Thiên Chúa… Bà sẽ sinh một con trai, đặt tên là Giêsu, Người sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao.” Trước thắc mắc “Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng?” sứ thần khẳng định: “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà… Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa.” Cuối cùng, Đức Maria đáp lại: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói.” Thế là nhiệm cục cứu độ được khởi đầu, Ngôi Hai của Chúa Cha chính thức chấp nhận mặc lấy xác phàm, để mai ngày đưa cả nhân loại đi vào huyền nhiệm ân sủng.

Từ “xin vâng” đầu tiên ấy, truyền thống Hội Thánh vẫn suy tôn Đức Maria là Mẹ của Đấng Cứu Thế, đồng thời Mẹ cũng trở nên mẫu gương cho mọi “lời đáp trả” của con người trước thánh ý Chúa. Tác giả Sách Thánh nhận định: biến cố này âm thầm, khiêm tốn, hoàn toàn tránh mọi ồn ào phô trương. Nhưng chính trong sự thinh lặng ấy, “chấm son” huy hoàng đã xuất hiện trên dòng lịch sử, đánh dấu khoảnh khắc Trời và Đất xích lại gần nhau. Từ cuộc thưa “xin vâng,” Mẹ đi vào giao ước mới với Thiên Chúa, mở một con đường mới cho nhân loại – con đường của đức tin, của niềm hy vọng, của tình yêu chan hòa. Giờ đây, cùng chiêm ngắm Mẹ, chúng ta khám phá những ý nghĩa sâu xa ẩn chứa bên trong biến cố Truyền Tin.

Trước hết, “xin vâng” là giao ước mới. Lời thưa ấy không chỉ dừng lại nơi đôi môi, mà bộc lộ sự hạ mình, phó thác trọn vẹn cho kế hoạch yêu thương của Chúa. Mẹ không đòi biết hết lộ trình hay sợ hãi nguy cơ bị hiểu lầm, Mẹ “dám” tin rằng Chúa là Đấng trung tín, sẽ biến mọi khó khăn thành cơ hội cho ơn sủng tuôn tràn. Chính vì thế, sau lời “xin vâng,” Mẹ liền vội vã lên đường thăm bà Êlisabét (x. Lc 1,39-45). Ta thấy Mẹ nhận ơn Chúa đâu phải để an vị, mà Mẹ mau mắn ra đi chia sẻ niềm vui, phục vụ, nâng đỡ bà chị họ đang mang thai trong tuổi già. Mẹ dấn bước vào liên đới, diễn tả một giao ước bác ái: “Mình được Chúa thương, thì phải biết thương người khác; mình được Chúa chọn, thì phải cộng tác với Chúa để cứu độ tha nhân.” Do đó, bài học đầu tiên của “xin vâng” là: kẻ tin Chúa thật lòng sẽ không thể khép kín, nhưng luôn tỏa ra tình yêu và sự hy sinh, nhất là cho những ai yếu thế, cô đơn. Quả đúng như thế, ý nghĩa bác ái được bừng sáng từ hang đá Bêlem cho đến đồi Canvê.

Tiếp theo, “xin vâng” là một bài ca mới. Chính Mẹ Maria đã ca lên lời Tạ Ơn bất hủ: “Linh hồn tôi ngợi khen Chúa…” (Lc 1,46-55). Lời kinh Magnificat này chất chứa vẻ đẹp của một tấm lòng khiêm tốn mà nồng cháy, tấm lòng của một người nghèo mọn nhưng lại tràn đầy Thánh Thần. Mẹ cảm tạ Chúa vì đã “đoái nhìn phận hèn tỳ nữ,” Chúa “dựng nên chiến công,” “hạ bệ những kẻ quyền thế, nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.” Mẹ không dừng ở bản thân mình, mà còn tuyên sấm về tương lai: “Đời nọ tới đời kia, Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Ngài.” Bài ca này cũng là lời công bố sứ điệp Tin Mừng rằng, tình thương của Thiên Chúa đang âm thầm nhưng mãnh liệt đổi mới thế giới: kẻ cao ngạo sẽ bị hạ bệ, người thấp hèn được tôn vinh, công bằng và ân sủng sẽ xoa dịu nỗi khổ đau của nhân loại. Tắt một lời, “Magnificat” chính là bài ca của niềm hy vọng, cất lên giữa xã hội đầy bất công, hứa hẹn một kỷ nguyên chan chứa lòng thương xót. Mỗi chúng ta, trong ơn gọi riêng, cũng được mời cất cao bài ca tạ ơn và phó thác này.

Kế đến, “xin vâng” là một con đường mới. Hãy ngắm Mẹ tại hang đá Bêlem (x. Lc 2,1-7). Trong cảnh khó nghèo, giữa đêm đông, Mẹ sinh Con Thiên Chúa chẳng có chút danh vọng hay giàu sang nào, nếu không nói là tất cả đều thiếu thốn. Không chỉ Bêlem, mà suốt dọc đường đời, Mẹ cùng Con đi vào con đường hiền lành, khiêm hạ, tránh xa tham vọng quyền lực. Chúa Giêsu, Đấng Mẹ cưu mang, chọn sinh ra nơi máng cỏ, lớn lên trong gia đình lao động, và sau này bước vào sứ vụ rao giảng giữa dân nghèo. Từ hang đá Bêlem tới đỉnh đồi Canvê, Mẹ vẫn hiện diện sát bên Con, trung thành và yêu mến. Như vậy, lời “xin vâng” dẫn Mẹ vào một con đường nghèo khó, hy sinh, luôn suy gẫm trong lòng, lắng nghe Chúa và kết hiệp với Chúa. Trên con đường “không dành cho ai muốn tìm tư lợi” ấy, Mẹ học trọn vẹn cách phục vụ theo gương Con mình, và Mẹ dạy chúng ta ý nghĩa của việc vác thập giá hằng ngày.

Sau hết, biến cố Ngôi Hai nhập thể qua cung lòng Mẹ còn bộc lộ chân lý: “Chúa Thánh Thần sẽ rợp bóng trên bà” (Lc 1,35). Ngay tại giây phút Con Thiên Chúa làm người, Thánh Thần đã đưa tình yêu thương xót của Thiên Chúa đến giữa nhân loại. Chính Mẹ được biến đổi, trở thành con người mới. Tấm lòng Mẹ thêm tinh tuyền, hiền hòa, nhân ái, mang diện mạo “giống” trái tim của Chúa Giêsu. Nhờ đó, Mẹ dâng tặng cho Hội Thánh một mẫu gương tin cậy tuyệt vời, để mọi Kitô hữu biết nương tựa nơi ơn Chúa Thánh Thần, hầu sống ơn gọi thánh thiện giữa trần thế. Mẹ là tác phẩm tuyệt diệu của Chúa Thánh Linh, trở thành “mẹ” chúng ta trên hành trình đức tin. Ai đến bên Mẹ với lòng đơn sơ, sẽ cảm nhận được lửa yêu thương nồng nàn, sự hiện diện thánh thiện, nhân từ, và sức mạnh kinh ngạc của đức khiêm nhường.

Trong bối cảnh thời sự hôm nay, lời “xin vâng” của Mẹ vẫn đầy tính thời cuộc. Giữa những bất ổn, xung đột, bạo lực, chia rẽ ngày càng lớn, Chúa đang mời chúng ta lắng nghe ý Ngài, dám đón nhận ý Chúa để biến đời mình thành khí cụ bình an và tình thương. Thay vì xét đoán, hãy cứu giúp; thay vì gây hận thù, hãy dấn thân vì hòa giải; thay vì chán nản, hãy bắt chước Mẹ, học cách sống phó thác. Mẹ không lên án thế giới, Mẹ âm thầm ôm ấp, chuyển cầu, đưa Chúa Giêsu vào giữa cảnh nghèo. Từ đó, bao ơn lành được lan tỏa. Cũng thế, nhân loại hôm nay chỉ có thể được an ủi, được đổi mới khi mỗi người biết rút tỉa bài học “xin vâng”: đặt ý Chúa trên ý mình, không đòi hỏi Chúa uốn nắn theo ước muốn hẹp hòi, nhưng bằng lòng sám hối, tự chuyển biến chính tâm hồn, để góp phần cứu độ anh em.

Cuối cùng, Chúa Giêsu từng căn dặn: “Nếu các ông không chịu sám hối, các ông cũng sẽ chết hết như vậy” (Lc 13,1-5). Lời này nhắc chúng ta đừng mải mê lo chuyện của thiên hạ, mà quên hoán cải bản thân. Mỗi khi Mẹ Maria hiện ra, như ở Fatima, Mẹ đều giục ta “ăn năn đền tội,” “hãy siêng năng lần chuỗi Mân Côi,” “hãy hoán cải để nhận được ơn cứu rỗi.” Không có gì khác biệt với lời Chúa, Mẹ luôn dẫn ta về với chính Chúa Giêsu, mời gọi ta nghe và “xin vâng” ý Ngài. Nhiều người ngày nay cố ý coi nhẹ điều này, hoặc thay vào đó là những toan tính thế gian. Thế nhưng, “xin vâng” kiểu Mẹ khởi đi từ chiêm niệm, từ kinh Mai Khôi, từ việc lặng lẽ phục vụ người nghèo, biến trọn cuộc đời thành lời tạ ơn và hiệp thông. Từng việc nhỏ, từng lời kinh, từng hy sinh hằng ngày – tất cả đều trở thành hạt giống bình an gieo vào thế giới. Khi hiệp thông với tiếng “xin vâng” của Mẹ, chúng ta có cơ may giúp xã hội bớt hận thù, gia đình bớt chia rẽ, mỗi người bớt tham sân si.

Lễ Truyền Tin không phải là nghi thức kỷ niệm suông, nhưng là dịp khơi dậy trong ta ngọn lửa đáp trả. Thiên Chúa gọi tên ta trong hoàn cảnh riêng, với sứ mạng riêng, và chờ đợi ta cùng thưa “xin vâng.” Liệu chúng ta có sẵn sàng đón nhận, hay ta chần chừ, sợ hãi, khước từ? Lời “xin vâng” phát sinh một nguồn sống mới, đưa ta vào tương giao mật thiết hơn với Chúa, mở ra con đường ân sủng dồi dào cho tha nhân. Học với Mẹ Maria, ta sẽ tìm thấy niềm vui trong phó thác, tìm được sức mạnh nơi Chúa Thánh Thần, để mỗi bước đi, mỗi lựa chọn, mỗi hành động đều mang dấu ấn Tin Mừng. Và như thế, ngày mai của ta, của Giáo Hội, của thế giới chứa chan hy vọng.

Trong Thánh Lễ này, chúng ta cùng quỳ gối khi đọc câu “Bởi phép Đức Chúa Thánh Thần… và đã làm người,” cung kính tôn thờ mầu nhiệm Nhập Thể. Ước gì mỗi lúc ấy, lòng ta rung động trước tình yêu vô hạn của Thiên Chúa, Người đã chọn con đường khiêm hạ nơi lòng một thiếu nữ. Ta hãy nài xin Mẹ dạy mình “xin vâng” như Mẹ. Ước gì lời thưa ấy vang lên không phải chỉ một lần, mà suốt cả đời, để Lời trở thành nhịp đập thường hằng, biến đổi chúng ta nên khí cụ của tình yêu thương xót. Và trong sự cộng tác ấy, ơn cứu độ sẽ lan tỏa, thế giới sẽ được chạm vào “Đấng làm người,” còn chúng ta sẽ được đi sâu vào niềm vui đích thực của Tin Mừng.

Lm. Anmai, CSsR