Thứ Sáu trong tuần thứ XXXII – TN : TÍN THÁC VÀO CHÚA

Thứ Sáu trong tuần thứ XXXII – TN : TÍN THÁC VÀO CHÚA

Uncategorized - Nov 14/11/2024

Thứ Sáu trong tuần thứ Ba Mươi-Hai Mùa Quanh Năm

2 Ga 119:1,2,10,11,17,18; Lc 17:26-37

TÍN THÁC VÀO CHÚA

 

Tin Mừng hôm nay thuật lại đó là “một ngày như mọi ngày” với những sinh hoạt lao động, ăn uống vui chơi, cưới vợ lấy chồng…Nạn hồng thủy ập đến cuốn trôi tất cả ngoại trừ gia đình và súc vật trên con tàu của ông Nôê. Tiếp theo đến thời ông Lót, trận mưa lửa từ trời đổ xuống thiêu rụi tất cả. Ngày Chúa đến không chờ đợi ai, không miễn trừ ai. Tất cả loài người, vũ trụ vạn vật đều phải trải qua giây phút kinh hoàng ấy.

Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta một cách chuẩn bị khôn ngoan nhất, đó là phải tỉnh thức và từ bỏ những gì không thuộc về Thiên Chúa, ngay cả mạng sống chính mình. “Ai tìm cách giữ mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình, thì sẽ bảo tồn được mạng sống”. Suy cho cùng, mạng sống con người đáng quý hơn mọi của cải vật chất, danh vọng địa vị và vinh hoa phú quý, thế mà Chúa Giêsu lại khuyên chúng ta phải từ bỏ. Từ bỏ là cách duy nhất để chúng ta không bị mất. Từ bỏ chính mạng sống mình để mặc lấy sự phó thác nơi Thiên Chúa, để tin tưởng vào bàn tay Chúa dẫn dắt.

Có một người đàn ông nọ qua đời vì chứng nhồi máu cơ tim. Ông phàn nàn với Thiên Chúa rằng: -Thưa Ngài! Ngài gọi con về, con không chút oán hận. Nhưng tại sao trước lúc gọi, Ngài không thông báo cho con một tiếng để con chuẩn bị tâm lý và cũng để con bàn giao mọi việc với vợ và các con của con. Ngài đã khiến con trở tay không kịp.

Thiên Chúa trìu mến đáp: – Ta đã từng viết cho con ba bức thư nhắc nhở con chuẩn bị ngày về mà. Người đàn ông kinh ngạc thưa: – Làm gì có! Con chưa hề nhận được lá thư nào. Thiên Chúa nói: – Trong bức thư thứ nhất, ta để con đau lưng. Trong bức thư thứ hai, ta để cho tóc con bạc đi. Và bức thứ ba, ta đã khiến cho răng con rụng dần. Tất cả điều đó là tín hiệu nhắc nhở con sắp đến thời hạn quay về đấy.

Thiên Chúa yêu thương đã ban cho con người có lý trí để nhận biết sự hiện diện của Thiên Chúa. Ngài còn nhắc nhở và mời gọi ta hãy trở về với Ngài là nguồn cội, là cùng đích của mọi loài. Lời Thánh vịnh 90 cho chúng ta biết cuộc sống trần gian này chỉ là tạm bợ và thân phận con người mong manh và mỏng giòn. “Chỉ Thiên Chúa là nơi chúng ta vào trú ẩn, ngay cả khi đồi núi chưa được dựng nên, địa cầu và vũ trụ chưa được tạo thành…Chúa bắt phàm nhân trở về cát bụi, Người phán bảo: Hỡi người trần thế trở về cát bụi đi. Ngàn năm Chúa kể là gì, tựa hôm qua đã qua đi mất rồi, khác nào một trống canh thôi”. Thiên Chúa nhắc nhở ta qua những mạc khải, qua lời các ngôn sứ, qua Thánh Tử Giêsu và hôm nay còn nhắc nhở ta qua Giáo hội, qua những biến cố trong cuộc sống hàng ngày.

Ngày của Chúa hay thời cánh chung đã thực sự khởi đầu với chính cuộc Phục sinh của Chúa Giêsu. Chúng ta đang thực sự đi vào trong ngày ấy, nếu chúng ta sống kết hiệp với Ngài và trở thành nhân chứng của Ngài trong lịch sử. Chúa Giêsu đã đến để đổi mới mọi sự như thánh Gioan Tông đồ đã viết trong sách Khải huyền, hoặc như thánh Phaolô đã viết trong thư 2Cor: “Ai ở trong Chúa Kitô cũng đều trở thành một tạo vật mới, cái cũ đã qua và cái mới đã có đây rồi”. Chúa Kitô Phục sinh đang có mặt và tác động trong lịch sử loài người; chính Ngài đang phơi bày sức mạnh của tội lỗi là hận thù, ích kỷ, bạo động, và khơi dậy cũng như nâng đỡ những sức mạnh của chân lý, công bằng, liên đới, yêu thương. Bất cứ ai sống theo Ngài, người đó sẽ cảm thấy mình là tạo vật mới có sức thắng vượt quyền lực của sự dữ và tăm tối.

Giáo Hội đang làm chứng cho thế giới thấy rằng Giáo Hội đang làm chứng cho thời cánh chung, nghĩa là sống trong ngày của Chúa. Dấu chứng ấy khả tín hay không là tùy ở cuộc sống có khả tín hay không của các Kitô hữu. Cuộc sống lương thiện, công bằng, yêu thương, phục vụ, quảng đại của các Kitô hữu chắc chắn sẽ tạo một dấu cho mọi người thấy rằng họ là những tạo vật mới, rằng Chúa Kitô Phục sinh đang sống trong họ.

Lời Chúa nhắc nhở ta có lúc gắt gao, mãnh liệt, quở trách nặng nề qua những thất bại trong công việc làm ăn, qua những khó khăn tai ương, những nghịch cảnh và qua cả những yếu đuối, đam mê và tội lỗi. Cũng có lúc, Chúa nhắc nhở ta bằng những lời thì thầm, nhẹ nhàng và sâu lắng qua quy luật tự nhiên, qua trật tự trong vũ trụ. Nhìn chiếc lá vàng rơi về cội, nhìn dòng nước xuôi về nguồn, ta hiểu được rằng con người cũng phải trở về với gốc tích của mình. Nhìn những áng mây trôi, ta hiểu được rằng cuộc sống này luôn biến đổi. Ngoài Thiên Chúa ra không có gì là trường tồn vĩnh cửu. Nhà ta ở, bát cơm ta ăn và cả thân thể ta cũng thuộc về Thiên Chúa. Chúa đã sinh xuống làm người để cảm thông chia sẻ với thân phận con người. Như lời Chúa Giêsu khẳng định “Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu” (Mt 8, 20). Theo Chúa là chấp nhận bấp bênh, ở với Chúa là phải đối diện với những rủi ro vì cuộc sống trần gian này chẳng có gì là bảo đảm.

Tất cả mọi phút giây dù sống trong vinh hoa phú quý hay bần cùng khốn khó, Chúa đều nhắc ta tìm ý Chúa và ngưỡng vọng lên Chúa. Và Chúa luôn “ban tặng cho ta niềm vui để bù lại những tháng năm Ngài đã bắt nếm nhục nuốt sầu”. Chúa đã dựng nên ta trong tình yêu nên Ngài không nỡ để ta phải mạng vong. Trái lại bằng mọi giá Ngài đã cứu chuộc và cho ta được thông phần hạnh phúc với Chúa. 

Hàng ngày, Chúa vẫn gửi cho ta những dòng tin nhắn để ta chuẩn bị tương lai cho một ngày đoàn viên. Thái độ của chúng ta là chú ý lắng nghe hay thờ ơ lãnh đạm. Mỗi người chỉ sống một lần nên chúng ta phải sống sao cho ra sống, đừng sống hoài sống phí. Hơn nữa là con cái Thiên Chúa, chúng ta được mời gọi trở về trong vòng tay yêu thương của Cha, trong ngôi nhà ấm áp của tình yêu. Tháng Mười Một, tháng mà Giáo hội mời gọi chúng ta dừng lại chiêm nghiệm thân phận mầu nhiệm con người trong tình yêu của Thiên Chúa. Con người sinh ra không phải để qua đi như cỏ cây hoa lá. Con người chết đi không như một dấu chấm hết mà là để khởi sự tiến sâu vào mầu nhiệm sự sống đích thực vì Thiên Chúa là Chúa của sự sống.

Là thụ tạo bé nhỏ thấp hèn, bàn tay chúng ta không thể che được ánh sáng mặt trời. Mọi điều toan tính, mọi kế hoạch của chúng ta đều nhỏ hẹp nông cạn trước kế hoạch nhiệm mầu của Thiên Chúa. “Ta tính không bằng trời tính”, Thiên Chúa đã chuẩn bị cho chúng ta một kế hoạch lâu dài và bền vững nếu chúng ta khiêm tốn tin tưởng vào Thiên Chúa. Để ngày Chúa đến sẽ là một ngày hân hoan, mỗi người chúng ta hãy chuẩn bị cho mình hành trang hữu ích, đó là niềm tin và đức mến. Niềm tin giúp chúng ta dám đánh đổi cả mạng sống để chọn Chúa và đức mến duy trì mối tương giao bền chặt giữa chúng ta với Thiên Chúa.

 

Lm Anton Tuệ Mẫn CSsR