Thứ Hai Tuần XXIX Thường Niên
Rm 4,20-25; Lc 12,13-21
LẠI LÀ NHỮNG GÁNH NẶNG: BÀI HỌC TỪ CUỘC SỐNG VÀ CỦA CẢI
Lạy Chúa Giêsu, trong giờ phút thiêng liêng này, khi chúng con quỳ gối trước Thánh Thể Chúa, lòng chúng con tràn ngập sự cảm tạ vì tình yêu thương vô bờ của Ngài dành cho mỗi người chúng con. Tin Mừng hôm nay (Lc 12,13-21) mang đến một bài học sâu sắc về sự tham lam và lòng tham không bao giờ có đủ, một bài học nhắc nhở chúng con về sự sống thực sự không phải là tìm kiếm của cải vật chất, mà là làm giàu trước mặt Thiên Chúa. Qua lời dạy của Chúa Giêsu, chúng con được mời gọi nhìn lại cuộc sống của chính mình, đánh giá lại những giá trị mà chúng ta theo đuổi, và nhận ra rằng của cải vật chất, dù có lớn lao đến đâu, cũng không thể mang lại cho chúng ta sự bảo đảm vững chắc về cuộc sống và hạnh phúc.
Bắt đầu bài Tin Mừng, một người trong đám đông đã đến và thưa với Chúa Giêsu: “Lạy Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia gia tài cho tôi.” Đây là một yêu cầu rất quen thuộc trong đời sống con người, khi mà mỗi người đều có những quyền lợi riêng trong gia đình, và những tranh chấp về tài sản, của cải không phải là điều hiếm gặp. Nhưng thay vì giải quyết yêu cầu này theo cách mà người đó mong muốn, Chúa Giêsu lại quay sang cảnh báo về một điều quan trọng hơn nhiều: “Các ngươi hãy coi chừng, giữ mình tránh mọi thứ tham lam: vì chẳng phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu.” Chúa Giêsu muốn nhắc nhở rằng sự tham lam và lòng tham không bao giờ là giải pháp cho hạnh phúc và sự sung túc thật sự trong cuộc sống.
Lời cảnh báo này không chỉ dành cho người trong câu chuyện, mà còn dành cho tất cả chúng ta, những người sống trong một thế giới mà của cải vật chất thường được coi trọng hơn mọi thứ. Trong xã hội hiện đại, chúng ta dễ dàng rơi vào cám dỗ của việc kiếm tiền, tích lũy của cải, và quên đi rằng những điều này chỉ là tạm thời, không thể bảo vệ chúng ta khỏi sự vô thường của cuộc sống. Chúng ta sống trong một xã hội mà sự thành công thường được đo lường bằng số tài sản, của cải, nhưng Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta rằng “không phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu.” Một con người không thể chỉ sống để tích lũy của cải, mà phải sống với những giá trị thực sự lâu dài, là tình yêu, sự tha thứ, lòng nhân ái và sự cậy trông vào Thiên Chúa.
Sau đó, Chúa Giêsu tiếp tục kể cho họ một thí dụ về một người phú hộ. Người này có một vụ mùa bội thu, và anh ta suy nghĩ về việc sẽ làm gì với tất cả những của cải này, bởi vì anh ta không còn đủ chỗ để chứa đựng chúng. Anh ta nghĩ trong lòng: “Tôi sẽ phá các kho lẫm của tôi, mà xây những cái lớn hơn, rồi chất tất cả lúa thóc và của cải tôi vào đó.” Và anh ta nói với linh hồn mình rằng: “Hỡi linh hồn, ngươi có nhiều của cải dự trữ cho nhiều năm: ngươi hãy nghỉ ngơi, ăn uống vui chơi đi!” Đây là một hình ảnh rất quen thuộc với chúng ta trong cuộc sống hiện đại, khi nhiều người chỉ tập trung vào việc kiếm tiền, tích lũy của cải mà quên đi ý nghĩa sâu xa của cuộc sống. Người phú hộ trong câu chuyện này chỉ nghĩ đến bản thân, chỉ lo cho sự sung túc của mình, mà không nghĩ đến những giá trị thực sự quan trọng như tình yêu thương, sự sẻ chia và làm giàu trước mặt Thiên Chúa.
Tuy nhiên, Chúa Giêsu đã làm cho chúng ta phải giật mình với câu trả lời của Thiên Chúa dành cho người phú hộ: “Thiên Chúa bảo nó rằng: ‘Hỡi kẻ ngu dại, đêm nay người ta sẽ đòi linh hồn ngươi, thế thì những của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai?'” Đây là một lời cảnh báo rõ ràng và sắc bén của Chúa Giêsu về sự phù phiếm của việc chỉ sống để tích lũy của cải mà không chú ý đến những giá trị tâm linh và vĩnh cửu. Người phú hộ đã sống trong sự tự mãn, nghĩ rằng mình đã có tất cả, nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ an yên, nhưng không ngờ rằng sự sống của anh ta có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Và khi anh ta qua đời, tất cả những của cải mà anh ta tích lũy sẽ không thuộc về anh nữa. Đây là một minh họa sống động cho sự vô nghĩa của việc chỉ tìm kiếm của cải vật chất mà không chú trọng đến giá trị vĩnh cửu của đời sống tâm linh.
Chúa Giêsu kết luận rằng: “Vì kẻ tích trữ của cải cho mình, mà không làm giàu trước mặt Chúa, thì cũng vậy.” Đây là lời nhắc nhở quan trọng cho mỗi người chúng ta, để chúng ta không quên rằng sự giàu có thực sự không phải là sự tích lũy vật chất mà là sự giàu có trong mối quan hệ với Thiên Chúa. Một người có thể có tất cả của cải trên đời, nhưng nếu không làm giàu trước mặt Chúa, thì sự giàu có đó cũng không mang lại giá trị gì trong mắt Thiên Chúa. Ngược lại, người biết sống khiêm nhường, yêu thương, và phục vụ Thiên Chúa và tha nhân, sẽ là người thật sự giàu có trước mặt Ngài.
Lời dạy của Chúa Giêsu hôm nay không chỉ nhắm đến những người giàu có, mà còn là lời nhắc nhở cho tất cả chúng ta, những người đang sống trong xã hội hiện đại với những cám dỗ về vật chất. Chúng ta có thể không phải là những người giàu có, nhưng chúng ta cũng có thể bị cuốn vào cơn lốc của sự tham lam, khao khát làm giàu, để rồi quên đi rằng những giá trị thật sự quan trọng trong cuộc sống không phải là tiền bạc, mà là tình yêu, sự sẻ chia, và lòng trung tín với Thiên Chúa. Chính vì thế, mỗi người chúng ta cần phải tự hỏi: “Liệu tôi có đang sống như người phú hộ trong bài học của Chúa Giêsu, chỉ lo tích lũy cho bản thân mà quên đi những giá trị vĩnh cửu của đời sống tâm linh?”
Lạy Chúa Giêsu, khi chúng con quỳ trước Thánh Thể Chúa hôm nay, xin giúp chúng con nhận ra rằng của cải vật chất không thể mang lại sự an toàn thật sự cho cuộc sống của chúng con. Xin cho chúng con biết sống mỗi ngày trong sự khiêm nhường và yêu thương, biết làm giàu trước mặt Thiên Chúa bằng cách sống theo những giá trị của Nước Trời. Xin giúp chúng con không bị cuốn vào sự tham lam, mà luôn nhớ rằng, chỉ khi sống với Thiên Chúa, chỉ khi làm giàu tâm hồn, chúng con mới có thể có được sự bình an và hạnh phúc thật sự. Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết sử dụng của cải mà Ngài ban cho với lòng biết ơn và sẻ chia, để mọi sự trở nên trong sạch trước mặt Ngài. Amen.
Lm. Anmai, CSsR