Thứ Tư Tuần XXXI Thường Niên : TỪ BỎ TẤT CẢ ĐỂ THEO ĐỨC KITÔ

Chia Sẻ Lời Chúa Hằng Ngày - Nov 04/11/2025

Thứ Tư Tuần XXXI Thường Niên

Thứ Tư đầu tháng, kính Thánh Cả Giuse

Thánh Đa-minh Đinh Đức Mậu, Linh mục (+1862), Tử đạo

Rm 13,8-10; Lc 14,25-33

TỪ BỎ TẤT CẢ ĐỂ THEO ĐỨC KITÔ

 

Tin Mừng hôm nay đưa chúng ta đến một trong những lời dạy mạnh mẽ và thách thức nhất của Chúa Giêsu về ơn gọi làm môn đệ. Trong bối cảnh dân chúng đông đảo đi theo Người, Chúa không tỏ ra ve vuốt hay tìm cách lôi kéo họ bằng những lời ngọt ngào, nhưng trái lại, Người đưa ra những điều kiện hết sức nghiêm ngặt và triệt để: “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được.” Lời nói ấy gây sốc không chỉ với những người thời Chúa Giêsu, mà còn cả với chúng ta hôm nay. Làm sao một người thầy, một người dẫn dắt tâm linh, lại đòi hỏi người ta phải từ bỏ cả những tình thân máu mủ ruột rà như thế? Phải chăng Chúa Giêsu phủ nhận tình gia đình, hoặc kêu gọi một sự khinh thường mạng sống?

Không. Để hiểu đúng lời Chúa, chúng ta cần đặt nó vào trong ngữ cảnh của toàn bộ mạc khải và sự mặc khải trọn vẹn nơi chính bản thân Chúa Giêsu. Thiên Chúa là tình yêu, và Chúa Giêsu không bao giờ phản đối những gì là chân thật và tốt đẹp trong các tương quan gia đình. Người yêu mến Mẹ Maria cách hoàn hảo, và Người đã thể hiện sự quan tâm sâu sắc với gia đình, với các môn đệ, và với những người Người gặp trên hành trình rao giảng. Tuy nhiên, trong đoạn Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho thấy rằng: tình yêu đối với Người phải là ưu tiên tuyệt đối, đứng trên mọi tình yêu khác. Khi Người dùng những từ mạnh như “dứt bỏ” hay trong nguyên ngữ Hy Lạp là “misein” (ghét bỏ), Người không hề dạy chúng ta ghét cha mẹ hay từ chối những người thân yêu, nhưng Người nói đến một sự so sánh, một tương quan giữa tình yêu dành cho Thiên Chúa và những tình yêu còn lại: tình yêu dành cho Thiên Chúa phải lớn hơn tất cả, đến độ nếu tình yêu khác có cản trở con đường theo Chúa, ta phải sẵn sàng từ bỏ nó. Đây là một lối nói cường điệu, kiểu văn nói phổ biến trong Do Thái giáo nhằm nhấn mạnh tính triệt để của quyết định. Chúa Giêsu không chỉ mời gọi nhưng đòi hỏi người môn đệ phải hoàn toàn thuộc về Người, không còn sống cho mình nữa nhưng sống cho Đấng đã yêu thương mình đến cùng.

Ngay sau đó, Chúa Giêsu còn nói tiếp: “Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được.” Một lần nữa, Người nhấn mạnh rằng theo Chúa không phải là một chuyến đi dễ dãi, không phải là con đường trải đầy hoa hồng, mà là con đường của thập giá, của đau khổ, từ bỏ và hiến thân. Người môn đệ chân chính không thể tránh né đau khổ, không thể tìm cách an nhàn khi bước theo Thầy mình đã bị đóng đinh. Vác thập giá nghĩa là đón nhận tất cả những gì trong cuộc sống mà ta không thể thay đổi, mà Thiên Chúa cho phép xảy ra để tôi luyện và thánh hóa chúng ta. Nhưng đây không phải là một hành trình đơn độc. Khi ta vác thập giá mình, ta không cô đơn, vì Chúa luôn đồng hành, như Người đã vác thập giá trước chúng ta. Người không đòi hỏi điều gì mà chính Người chưa từng làm.

Để nhấn mạnh thêm tính nghiêm túc và cần thiết của việc suy xét kỹ lưỡng khi theo Chúa, Chúa Giêsu đã đưa ra hai dụ ngôn: một người muốn xây tháp và một vị vua chuẩn bị ra trận. Cả hai đều nhấn mạnh đến việc cần phải “ngồi xuống mà tính toán” – nghĩa là cần suy nghĩ, cân nhắc, lượng giá và quyết định cách có trách nhiệm. Theo Chúa không phải là một quyết định bốc đồng hay cảm xúc nhất thời. Đó là một hành trình của cả đời người, đòi hỏi sự trung tín, sự hy sinh và một trái tim sẵn sàng dấn thân đến cùng. Nếu không có một nền tảng vững chắc, nếu không có một quyết tâm sâu xa, thì như người xây tháp không xong, hay nhà vua phải đầu hàng khi chưa đánh trận, người theo Chúa cũng sẽ chùn bước khi gặp thử thách.

Sau cùng, Chúa Giêsu kết luận: “Ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được.” Đây là đỉnh cao của sự từ bỏ. Không chỉ là từ bỏ gia đình, mạng sống, hay vác thập giá, nhưng là từ bỏ tất cả. “Tất cả” ở đây là gì? Là của cải, danh vọng, ý riêng, lối sống cũ, những thói quen tội lỗi, và tất cả những gì khiến ta không thể hoàn toàn thuộc về Chúa. Sự từ bỏ này không nhất thiết phải là rời bỏ mọi thứ một cách vật lý, nhưng là một sự từ bỏ trong tâm hồn: coi tất cả là phụ thuộc so với Đức Kitô. Như thánh Phaolô đã nói: “Tôi coi mọi sự là thiệt thòi so với mối lợi tuyệt vời là được biết Đức Giêsu Kitô, Chúa tôi.”

Chúa Giêsu không rao giảng một thứ Tin Mừng dễ dãi. Người không mời gọi chúng ta đến với một thứ Kitô giáo nhẹ nhàng, thoải mái, nhưng là một hành trình thập giá và chết cho chính mình. Tuy nhiên, đó cũng là hành trình dẫn đến sự sống đích thực, sự tự do trọn vẹn và niềm vui không ai lấy mất được. Khi ta sẵn sàng từ bỏ tất cả vì Chúa, chính lúc ấy ta nhận lại tất cả trong Người: gia đình, mạng sống, tương lai, hạnh phúc – nhưng tất cả đều được đổi mới trong ánh sáng của ân sủng.

Lời mời gọi của Chúa Giêsu hôm nay vang vọng cách mạnh mẽ đến mỗi người chúng ta trong đời sống đức tin giữa thế giới hiện đại. Một thế giới đầy mời mọc của cải vật chất, thành công cá nhân, những tiện nghi và lối sống dễ dãi. Giữa xã hội ấy, người Kitô hữu được mời gọi bước theo Chúa trong sự tỉnh thức, quyết liệt và dấn thân. Việc dứt bỏ không có nghĩa là ta phải rời bỏ gia đình hay công việc, nhưng là đặt Chúa vào vị trí trung tâm và để mọi chọn lựa khác được định hướng bởi tình yêu đối với Chúa. Khi ta sống đức tin, không phải như một sở thích hay một phần nhỏ trong cuộc đời, nhưng như trục xoay cho mọi suy nghĩ, hành động, và quyết định, thì lúc ấy ta thật sự là môn đệ. Trong đời sống hằng ngày, điều này đòi hỏi ta biết sống đơn sơ, không dính bén vật chất, biết chia sẻ với người nghèo, tha thứ và sống bác ái, từ bỏ những điều không phù hợp với Tin Mừng. Chúng ta được mời gọi vác thập giá mỗi ngày: đó có thể là những mỏi mệt trong công việc, những hiểu lầm trong gia đình, những hy sinh thầm lặng vì tha nhân, hay những quyết định khó khăn nhưng trung thành với đức tin. Đôi khi, vác thập giá là biết chấp nhận khước từ một lợi ích cá nhân để sống theo lẽ công bằng, là chọn sống khiêm nhường giữa một xã hội ưa chuộng thành tích, là trung thành cầu nguyện khi mọi sự trở nên khô khan. Trong mọi hoàn cảnh, từ bỏ tất cả để theo Chúa là chọn sống vì Chúa, cho Chúa và với Chúa. Người giáo dân hôm nay không được miễn trừ khỏi đòi hỏi của Tin Mừng. Làm chồng, làm vợ, làm cha mẹ, làm người lao động, làm sinh viên – tất cả đều có thể trở nên môn đệ của Chúa nếu họ đặt Chúa trên hết mọi sự. Đó là điều cần thiết và cấp bách, nhất là trong thời đại mà đức tin dễ bị pha loãng bởi chủ nghĩa cá nhân, tiêu thụ và dửng dưng. Theo Chúa hôm nay là can đảm khác biệt, là dám bước ngược dòng với trào lưu hưởng thụ, là sẵn sàng chịu mất mát, thiệt thòi để trung thành với sự thật. Nhưng giữa tất cả những hy sinh ấy, người môn đệ sẽ nhận ra một niềm vui sâu xa mà thế gian không thể ban tặng: đó là được thuộc trọn về Chúa Giêsu, Đấng đã từ bỏ tất cả vì yêu thương chúng ta.

Lm. Anmai, CSsR