Con đã vương mùi tục lụy đời thường Bởi toan xé bản hiến chương tình ái
Êm ái ngọt ngào thay! niềm thương
Đắng cay đoạn trường thay! nỗi xót
Ôi! Lòng thương xót nào mà thiếu sót
Chút dịu dàng pha lẫn chút đớn đau
Bởi thương con thân nhục nhã cơ cầu
Phút hoan lạc chuốc vạn sầu nhơ uế
Bởi xót con lòng đau không dám kể
Nghẹn từng cơn, nuốt giọt lệ bi thương
Con đã vương mùi tục lụy đời thường
Bởi toan xé bản hiến chương tình ái
Bỏ Ngài đi, tưởng làm mình trẻ lại
Hóa điêu tàn thân ma dại mồ côi
Tội bất tín vùi dập con tơi bời
Mãi ngoại tình với tiền tài danh dục
Con bị Chúa bắt quả tang từng lúc
Mà bởi thương, bởi xót, Chúa lặng thinh
Chúa biết con kiêu căng, tự sức mình
Vẫn kiên nhẫn trung trinh chờ giác ngộ
Lời dịu dàng trong đêm buồn to nhỏ
Tự sức mình sẽ thất bại con ơi
Nhìn thân con nay tan nát tơi bời
Yêu nhiều lắm, lòng nào không xa xót
Chúa cúi xuống giấu niềm đau dịu ngọt
Tôi lỗi con Chúa gánh cả trên vai
Hòn đá kia buông nhẹ khỏi nắm tay
Lòng thương xót lớn hơn muôn tội lỗi
Đứng lên nào hỡi người tình hôn phối
Về mau đi đừng phạm tội bất trung…
ả giang hồ, 15-3-2013