Thứ Hai Tuần VIII Thường Niên
Hc 17,24-29; Mc 10,17-27
CON ĐƯỜNG ĐẾN SỰ SỐNG ĐỜI ĐỜI: LỜI MỜI GỌI VƯỢT LÊN CHÍNH MÌNH
Tin Mừng hôm nay đưa chúng ta đến một cuộc gặp gỡ đầy cảm xúc giữa Chúa Giêsu và một người giàu có. Đó là câu chuyện không chỉ về việc sở hữu của cải, mà sâu xa hơn, là về mối quan hệ giữa con người và Thiên Chúa, về lòng tin và sự tự do. Qua cuộc đối thoại này, Chúa Giêsu mở ra cho chúng ta con đường để đạt đến sự sống đời đời: từ bỏ, tín thác, và bước đi theo Ngài.
Người thanh niên trong bài Tin Mừng đến gặp Chúa Giêsu với một lòng chân thành. Anh quỳ xuống và hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?” Câu hỏi của anh toát lên sự khao khát, nhưng đồng thời cũng phản ánh một nhận thức sai lệch: rằng sự sống đời đời có thể đạt được bằng cách làm một điều gì đó cụ thể. Chúa Giêsu không bác bỏ câu hỏi, nhưng Ngài khéo léo hướng anh về cội nguồn đích thực của sự sống: Thiên Chúa, Đấng nhân lành tuyệt đối. Qua đó, Ngài nhắc nhở rằng sự sống đời đời không phải là phần thưởng cho công lao con người, mà là ân sủng nhưng không của Thiên Chúa.
Khi Chúa nhắc đến các điều răn, người thanh niên nhanh chóng khẳng định rằng mình đã tuân giữ chúng từ thuở nhỏ. Đó là một lời thú nhận đáng khích lệ, nhưng Chúa Giêsu nhìn sâu hơn. Ngài “đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến.” Ánh mắt yêu thương ấy là dấu chỉ cho thấy Chúa không chỉ nhìn thấy những gì bên ngoài, mà còn thấu hiểu tận đáy tâm hồn. Ngài nhận ra trong anh có lòng nhiệt thành, nhưng cũng có sự ràng buộc vô hình với của cải, một thứ đang ngăn cản anh đạt đến sự trọn lành.
Lời mời gọi của Chúa thật táo bạo: “Hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, rồi đến theo tôi.” Đây không chỉ là lời mời từ bỏ của cải, mà còn là lời mời gọi anh từ bỏ chính mình, từ bỏ những gì anh dựa dẫm để tìm kiếm sự an toàn nơi Thiên Chúa. Nhưng lời mời này lại trở thành thách đố lớn nhất đối với người thanh niên. “Nghe lời đó, anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.” Của cải đã trở thành gánh nặng, xiềng xích trói buộc anh. Anh không thể tự do đáp lại lời mời gọi bước theo Chúa.
Chúa Giêsu rảo mắt nhìn các môn đệ và nói: “Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao!” Lời này khiến các môn đệ sững sờ, bởi trong suy nghĩ thời bấy giờ, của cải được xem là dấu chỉ phúc lành của Thiên Chúa. Nhưng Chúa Giêsu cho thấy rằng của cải, nếu không được sử dụng đúng cách, có thể trở thành chướng ngại lớn nhất cho hành trình đức tin. Ngài còn nhấn mạnh: “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa.” Qua hình ảnh này, Chúa không lên án người giàu, mà cảnh báo về sức mạnh chi phối của của cải nếu chúng ta để mình lệ thuộc vào nó.
Các môn đệ hoang mang hỏi: “Thế thì ai có thể được cứu?” Đây là câu hỏi phản ánh sự bối rối, nhưng cũng là một lời khẩn cầu. Chúa Giêsu nhìn họ với ánh mắt yêu thương và khẳng định: “Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì mọi sự đều có thể.” Câu trả lời này mở ra niềm hy vọng: ơn cứu độ không phải là kết quả của nỗ lực con người, mà là quà tặng nhưng không từ Thiên Chúa. Khi con người sẵn sàng từ bỏ sự lệ thuộc vào bản thân và tín thác vào Thiên Chúa, mọi sự trở nên khả thi.
Tin Mừng hôm nay không chỉ là câu chuyện về một người giàu có, mà là lời mời gọi dành cho mỗi chúng ta. Của cải không chỉ là vật chất, mà còn là bất kỳ điều gì khiến ta phân tâm khỏi Chúa: danh vọng, quyền lực, lòng kiêu căng, hay sự ích kỷ. Để bước theo Chúa, chúng ta được mời gọi nhìn lại cuộc đời mình, nhận diện những gánh nặng đang trói buộc, và can đảm từ bỏ. Bước theo Chúa là hành trình của sự tín thác và tự do, nơi ta đặt Chúa lên trên mọi sự.
Hôm nay, hãy để lời mời gọi của Chúa vang vọng trong tâm hồn mỗi người: “Hãy đến theo tôi.” Đây là lời mời gọi không chỉ dành cho một thời điểm, mà là cho cả cuộc đời. Hãy can đảm từ bỏ những gì đang ngăn cản ta đến gần Chúa, để bước đi trong ánh sáng và ân sủng của Ngài. Vì chỉ nơi Chúa, chúng ta mới tìm được sự sống đời đời, kho tàng không bao giờ hư mất. Amen.
Lm. Anmai, CSsR