Thứ Bảy Tuần XXV Thường Niên : LẮNG NGHE THẬP GIÁ – LẮNG NGHE TÌNH YÊU

Chia Sẻ Lời Chúa Hằng Ngày - Sep 26/09/2025

Thứ Bảy Tuần XXV Thường Niên

Thánh Vi-xen-tê Phao-lô (Vincent de Paul), Linh mục, lễ nhớ

Dcr 2,5-9.14-15a; Lc 9,43b-45

LẮNG NGHE THẬP GIÁ – LẮNG NGHE TÌNH YÊU

 

Tin Mừng hôm nay ngắn gọn nhưng lại chất chứa một mạc khải hết sức sâu xa và quan trọng về sứ mạng của Đức Giêsu cũng như con đường của người môn đệ Chúa. Thánh Luca thuật lại: “Khi ấy, đang lúc mọi người còn bỡ ngỡ về tất cả các việc Đức Giêsu làm, thì Người nói với các môn đệ rằng: ‘Phần anh em, hãy lắng tai nghe cho kỹ những lời sau đây: Con Người sắp bị nộp vào tay người đời.’” Trước một câu nói như thế, các môn đệ không hiểu, và cũng không dám hỏi lại. Một khoảng cách lớn giữa sự ngưỡng mộ phép lạ và việc đón nhận mầu nhiệm thập giá, giữa một đám đông còn choáng ngợp vì quyền năng và một lời tiên báo dẫn thẳng vào con đường đau khổ, chết chóc. Trong sự chênh lệch ấy, Đức Giêsu không tìm cách chiều theo đám đông, cũng không đánh bóng hình ảnh của mình, nhưng Người mời gọi các môn đệ lắng nghe điều thiết yếu: Con Người sẽ bị nộp. Đó là lời loan báo cuộc khổ nạn lần thứ hai trong Tin Mừng Luca, một lời loan báo đầy nghịch lý khi được công bố ngay giữa đỉnh cao của sự ngưỡng mộ, một lời loan báo âm vang như giọng nói của một vị Thiên Chúa không đi con đường của chiến thắng trần thế, nhưng đi vào nẻo hẹp của yêu thương tự hiến.

“Phần anh em, hãy lắng tai nghe cho kỹ.” Đây không chỉ là một yêu cầu chú ý thông thường, mà là một lời mời gọi đi vào chiều sâu, vượt lên khỏi bề mặt của những điều mắt thấy tai nghe. Đức Giêsu không muốn các môn đệ chỉ dừng lại nơi phép lạ, sự thán phục hay niềm hãnh diện khi được ở bên một Đấng đầy quyền năng. Người muốn họ hiểu căn tính sâu xa của Người, đó là Con Người – Đấng được Thiên Chúa sai đến, sẽ bị nộp, sẽ chịu khổ nạn, và từ thập giá mà bày tỏ tình yêu đến tận cùng. Đây chính là điều mà các môn đệ không thể chấp nhận hoặc chưa sẵn sàng để hiểu. Lời ấy vẫn còn là “bí ẩn” – không phải vì Đức Giêsu nói khó hiểu, nhưng vì lòng các ông còn đầy kỳ vọng trần thế. Các ông muốn một Đấng Mêsia chiến thắng, chứ không muốn một Người Thầy bị nộp, bị nhục mạ, bị đóng đinh. Sự thật về thập giá là một điều mà lý trí con người khó chấp nhận. Các ông sợ không dám hỏi lại – sợ phải đối diện với sự thật quá đau lòng, sợ rằng tất cả những gì mình đặt kỳ vọng bấy lâu nay sẽ tan biến trong một viễn cảnh đầy u ám. Sự im lặng ấy không phải là kết quả của việc hiểu rõ, mà là biểu hiện của sự hoang mang, sự mâu thuẫn trong lòng giữa điều mình hy vọng và điều đang được mạc khải.

Chính trong sự xung đột này, Đức Giêsu bày tỏ cho ta thấy: con đường của Thiên Chúa không trùng khớp với lối nghĩ của con người. Sự khôn ngoan của Thiên Chúa vượt xa sự khôn ngoan nhân loại. Trong khi người đời tìm kiếm quyền lực, thành công và sự nổi bật, thì Thiên Chúa lại chọn con đường khiêm hạ, đau khổ và thập giá. Chính thập giá mới là nơi mặc khải trọn vẹn tình yêu – một tình yêu không ép buộc, không khoe khoang, nhưng âm thầm, khiêm nhường và tận hiến. Khi loan báo cuộc thương khó, Đức Giêsu không chỉ nói về cái chết thể lý, mà còn nói về việc Ngài tự nguyện đi vào thân phận con người để cùng chia sẻ mọi khổ đau, để qua đó, đưa con người đến ơn cứu độ. Thập giá không phải là thất bại, mà là con đường để đến vinh quang Phục Sinh.

Trong ngày lễ kính Thánh Vinh-sơn Phao-lô hôm nay, gương sáng của ngài chính là một ánh phản chiếu sống động của Đức Kitô chịu đóng đinh – một vị linh mục không lánh xa khổ đau, nhưng bước vào đời sống của người nghèo, người bị bỏ rơi, người bệnh tật và kém may mắn nhất. Cả đời ngài là một cuộc lắng nghe Lời Chúa và thực hành Lời ấy trong những công việc cụ thể: lập hội bác ái, tổ chức chăm sóc người bệnh, lập chủng viện để đào tạo linh mục, đi tìm trẻ bị bỏ rơi, giảng dạy những người nghèo nơi đồng quê, và đem lại phẩm giá cho những con người bị xã hội ruồng rẫy. Nếu Đức Giêsu mời gọi các môn đệ “lắng nghe kỹ” lời loan báo thập giá, thì Thánh Vinh-sơn đã sống trọn vẹn lời ấy bằng cả cuộc đời yêu thương phục vụ âm thầm. Ngài không sợ thập giá, nhưng ôm lấy thập giá của người khác, để chính trong đó, gieo rắc Tin Mừng của hy vọng.

Chính hình ảnh của Thánh Vinh-sơn giúp chúng ta hiểu rằng lắng nghe Lời Chúa không chỉ là một hành động thụ động, nhưng là một thái độ sống. Lắng nghe đòi hỏi phải im lặng để nội tâm mình vang vọng Lời. Lắng nghe đòi hỏi phải từ bỏ những kỳ vọng cá nhân để đón nhận kế hoạch lớn lao hơn của Thiên Chúa. Lắng nghe cũng đòi ta chấp nhận cả những điều trái ý, những con đường mình không muốn đi, vì đó là nơi Chúa đang hướng dẫn mình. Và khi ta lắng nghe như vậy, ta sẽ dần hiểu được điều mà các môn đệ xưa chưa hiểu: thập giá là nơi Thiên Chúa yêu con người đến cùng. Không phải ai cũng hiểu được mầu nhiệm thập giá, nhưng ai sẵn sàng sống yêu thương như Đức Giêsu thì sẽ từng bước khám phá được ý nghĩa thẳm sâu của nó. Đó cũng là hành trình của đời người Kitô hữu: từ ngỡ ngàng trước quyền năng Thiên Chúa, đến kinh ngạc vì lòng thương xót của Người, rồi đi vào sự lặng lẽ của thập giá, và cuối cùng là hân hoan trong Phục Sinh.

Chúng ta đang sống trong một thời đại mà mọi sự diễn ra nhanh chóng, nơi người ta dễ tìm kiếm cảm giác hơn là chiều sâu, thích những điều ngoạn mục hơn là sự trung thành bền bỉ. Trong bối cảnh ấy, bài Tin Mừng hôm nay nhắc chúng ta dừng lại, lắng nghe kỹ, và chấp nhận bước đi với Đức Giêsu trên con đường thập giá.

Điều đó không dễ, vì thập giá luôn là nghịch lý: nó khiến ta phải từ bỏ, phải đau đớn, phải đánh đổi. Nhưng nếu không có thập giá, sẽ không có tình yêu trọn vẹn, không có hy sinh thật sự, không có sự lớn lên trong ân sủng. Mỗi người chúng ta, trong hoàn cảnh riêng của mình – là cha mẹ, là người lao động, là sinh viên, là người bệnh, là người già yếu – đều có “thập giá” riêng: có thể là sự mất mát, sự hiểu lầm, gánh nặng gia đình, hoặc những nỗi cô đơn âm thầm.

Nhưng điều quan trọng không phải là thập giá đó nặng nhẹ ra sao, mà là ta có sẵn sàng lắng nghe Đức Giêsu giữa nỗi đau ấy, và để Ngài đồng hành cùng ta hay không. Đức Giêsu không đến để xóa bỏ thập giá, nhưng để biến nó thành con đường dẫn đến ơn cứu độ. Và nếu hôm nay ta biết lắng nghe kỹ Lời Người – lời mời gọi yêu thương, tha thứ, dấn thân và tin tưởng – thì mai này, ta sẽ hiểu như các môn đệ về sau đã hiểu: rằng sự sống thật chỉ bắt đầu khi ta dám chết cho chính mình, cho ý riêng, và sống cho Thiên Chúa cũng như cho tha nhân.

Ước chi lời mời gọi “hãy lắng nghe kỹ” của Đức Giêsu hôm nay trở thành lời đánh động suốt hành trình đức tin của chúng ta. Xin Thánh Vinh-sơn Phao-lô, người đã sống trọn vẹn sứ mạng yêu thương trong âm thầm phục vụ, chuyển cầu cho chúng ta biết từ bỏ lối sống ích kỷ, an toàn và đóng kín, để mở lòng đón nhận thập giá – không như một gánh nặng, nhưng như một lời mời gọi bước theo Chúa Giêsu trong tự do và hy vọng. Và khi biết sống cho người khác như ngài, chúng ta cũng sẽ trở nên những người loan báo Tin Mừng bằng chính đời sống mình: thầm lặng, đơn sơ, nhưng đầy quyền năng của tình yêu Thiên Chúa. Amen.

Lm. Anmai, CSsR