CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG : HÃY TỈNH THỨC VÀ SẴN SÀNG TRONG NIỀM HY VỌNG CỨU ĐỘ

Chia Sẻ Lời Chúa Hằng Ngày - Nov 29/11/2025

CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG

Thánh Giuse Du (Joseph Marchand), Linh mục, Tử đạo (+1835)

Mt 24, 37-44

HÃY TỈNH THỨC VÀ SẴN SÀNG TRONG NIỀM HY VỌNG CỨU ĐỘ

Lời Tin Mừng theo thánh Matthêu (Mt 24,37-44) trong Chúa Nhật I Mùa Vọng hôm nay như một hồi chuông cảnh tỉnh vang lên giữa cuộc sống đầy bộn bề của con người thời đại. Đây là những lời mạnh mẽ và đầy khẩn thiết của chính Chúa Giêsu, mời gọi chúng ta tỉnh thức, sẵn sàng và sống trong niềm hy vọng, bởi vì “trong thời ông Nôê xảy ra thế nào, thì lúc Con Người đến cũng sẽ xảy ra như vậy”.

Với hình ảnh cụ thể về đại hồng thủy thời ông Nôê, Chúa Giêsu muốn nhấn mạnh đến một thực tại sâu xa: con người trong mọi thời đại đều dễ bị cuốn trôi bởi nhịp sống thường nhật, lo toan cho cơm áo gạo tiền, dựng vợ gả chồng, ăn uống hưởng thụ mà quên mất một thực tại vô cùng quan trọng – đó là cuộc gặp gỡ cuối cùng với Thiên Chúa. Không ai biết được giờ nào Con Người sẽ đến, như không ai ngờ được ngày đại hồng thủy đến. Chính sự bất ngờ ấy làm nổi bật nhu cầu cấp thiết của việc luôn sống trong tâm thế tỉnh thức và sẵn sàng, không phải bằng thái độ hoảng loạn, nhưng bằng đời sống đức tin sâu xa, vững vàng. Chúa Giêsu không lên án chuyện ăn uống, dựng vợ gả chồng, vì đó là những hoạt động thiết yếu của đời sống con người, nhưng Người cảnh báo rằng khi những điều đó chiếm trọn tâm trí ta, khiến ta quên mất cùng đích đời mình, thì chúng trở nên nguy hiểm. Người ta bị cuốn vào cuộc sống đến mức không còn biết phân định điều gì là chính yếu, điều gì là tạm thời, không còn hướng lòng về Thiên Chúa hay lưu tâm đến ơn cứu độ. Và hậu quả là, khi giờ của Chúa đến, họ không kịp trở tay.

Chúa Giêsu còn đưa ra một hình ảnh gây ấn tượng sâu đậm: hai người đàn ông cùng làm việc ngoài đồng, một người được tiếp nhận, người kia bị bỏ rơi; hai người đàn bà cùng xay bột, một người được tiếp nhận, một người bị bỏ rơi. Cùng một công việc, cùng một hoàn cảnh, nhưng kết cục lại hoàn toàn khác nhau.

Điều này cho thấy việc Chúa đến không hệ tại ở việc chúng ta đang làm gì, mà ở chỗ chúng ta sống điều đó như thế nào, với tâm thế nào. Có người làm việc trong tình yêu Chúa, với lòng ngay thẳng, khiêm tốn, có người lại làm vì danh lợi, tính toán, ích kỷ. Chính chiều sâu của tâm hồn mới là nơi Thiên Chúa xét đến. Sự chia cách bất ngờ ấy nói lên tính cá nhân và riêng tư của cuộc phán xét. Không ai có thể thay thế ai trong giờ đó, không ai có thể dựa vào công trạng của người khác để được cứu độ. Mỗi người phải sống tỉnh thức và trung tín trong phần việc của mình, như một người đầy tớ trung thành đang chờ chủ về.

Câu chuyện dụ ngôn về kẻ trộm càng làm tăng thêm mức độ khẩn thiết của lời mời gọi. Nếu chủ nhà biết giờ kẻ trộm đến, chắc chắn ông đã canh phòng. Nhưng vì không biết nên ông bị mất mát. Cũng vậy, Chúa Giêsu sẽ đến vào lúc chúng ta không ngờ. Người không muốn chúng ta sống trong sợ hãi, nhưng muốn chúng ta luôn sẵn sàng, vì Người yêu thương và muốn chúng ta được cứu độ.

Tỉnh thức không phải là thái độ căng thẳng, hoảng loạn, mà là sống trong ánh sáng của Tin Mừng, là giữ cho ngọn đèn đức tin luôn cháy sáng, là đón nhận mỗi giây phút hiện tại như một cơ hội để gặp Chúa. Thật vậy, Thiên Chúa không chỉ đến một lần trong ngày tận thế, hay trong giờ chết của mỗi người, nhưng Người vẫn đang đến mỗi ngày, trong các biến cố, trong những người ta gặp, trong những lời mời gọi yêu thương và phục vụ. Tỉnh thức chính là sống với trái tim luôn mở ra để nhận ra và đón lấy Chúa trong từng khoảnh khắc của đời sống thường nhật.

Trong ngày lễ kính Thánh Giuse Du, Linh mục tử đạo, mẫu gương sống động của sự trung thành và tỉnh thức ấy lại càng rõ nét hơn bao giờ hết. Ngài là một nhà truyền giáo người Pháp, đến Việt Nam với sứ mạng loan báo Tin Mừng, sống âm thầm, kiên nhẫn và trung kiên trong đời sống đức tin. Dù biết rõ rằng đi theo Chúa Giêsu trong hoàn cảnh bách hại thời đó có thể đưa đến tù ngục, tra tấn và cái chết, nhưng Thánh Giuse Du đã không nao núng. Ngài sống trọn vẹn ơn gọi linh mục, yêu thương đoàn chiên, dấn thân phục vụ và không bao giờ chối bỏ Chúa.

Khi bị bắt, tra khảo, dù bị đánh đòn dã man và dụ dỗ bỏ đạo, ngài vẫn hiên ngang tuyên xưng niềm tin. Cái chết tử đạo của ngài là một bằng chứng sống động cho lời dạy của Chúa Giêsu hôm nay: ai tỉnh thức, ai sẵn sàng liều mất mạng sống mình vì Chúa, thì sẽ cứu được chính mạng sống ấy. Cái chết của Thánh nhân không phải là sự chấm dứt, mà là cánh cửa bước vào sự sống đời đời. Máu tử đạo của ngài đã không đổ ra vô ích, nhưng trở thành hạt giống sinh ra nhiều tín hữu mới trên mảnh đất Việt Nam. Cuộc đời của thánh Giuse Du nhắc nhớ chúng ta rằng tỉnh thức không chỉ là một thái độ tâm linh, nhưng là một chọn lựa cụ thể, được thể hiện qua việc sống niềm tin trong mọi hoàn cảnh, dù thuận lợi hay gian nan, dù âm thầm hay bị bắt bớ.

Trong thực tại đời sống giáo dân hôm nay, lời mời gọi “hãy tỉnh thức để sẵn sàng” vẫn mang một tính thời sự và cần thiết đặc biệt. Giữa một thế giới đầy biến động, nơi giá trị đức tin nhiều khi bị coi nhẹ, nơi người ta dễ dàng chạy theo hưởng thụ, thành công, tiện nghi vật chất mà quên mất đời sống linh hồn, lời của Chúa là một ngọn đèn soi lối, giúp ta không mê ngủ trong bóng tối. Chúng ta không được phép sống uể oải hay trì trệ trong đức tin, không thể “ngủ gật” trên những thói quen đạo đức bề ngoài, nhưng được mời gọi sống một đời sống tỉnh thức thật sự – nghĩa là luôn đặt Chúa ở trung tâm, biết phân định điều gì là chính yếu, biết nhìn xa hơn những lo toan trước mắt để thấy cùng đích là Nước Trời.

Tỉnh thức là biết dùng thời giờ, sức khỏe, công việc, gia đình, các mối quan hệ như những phương tiện để nên thánh, chứ không phải là mục đích để sở hữu hay chiếm đoạt. Tỉnh thức là sống mỗi ngày như thể hôm nay là ngày cuối cùng, không để lỡ cơ hội yêu thương, tha thứ, phục vụ, cầu nguyện. Tỉnh thức là biết nhận ra Chúa đang đến qua người nghèo, người đau khổ, người bị bỏ rơi, để ta không vô cảm trước những nhu cầu cấp bách của tha nhân.

 Tỉnh thức là sẵn sàng hy sinh tiện nghi để giữ lòng trung tín với Chúa trong những lúc khó khăn, thử thách. Đặc biệt trong Mùa Vọng – mùa của trông đợi, chuẩn bị và hy vọng – lời mời gọi này lại càng thúc giục chúng ta sống một đức tin trưởng thành. Không phải chỉ bằng việc trang trí hang đá, mua sắm lễ hội, hát thánh ca… nhưng bằng một tâm hồn được thanh tẩy, một đời sống được đổi mới, một trái tim biết khao khát Chúa đến. Như ông Nôê đã âm thầm đóng tàu trong những ngày người đời cười nhạo, chúng ta cũng được mời gọi xây dựng “con tàu đức tin” trong sự kiên nhẫn, thầm lặng và trung tín, để khi Chúa đến, ta được đón nhận vào trong niềm vui của Người.

Và như Thánh Giuse đã sống một đời tỉnh thức đến giây phút cuối cùng, ta cũng được kêu gọi sống đạo không phải chỉ nơi nhà thờ, mà trong từng công việc, lời nói, lựa chọn hằng ngày. Khi ta biết sống như vậy, không cần phải lo lắng về giờ Chúa đến, vì Người sẽ đến như người bạn thân, như Đấng mà ta đã quen thuộc và gắn bó suốt cuộc đời. Amen.

Lm. Anmai, CSsR