Thứ Hai Tuần VII Phục Sinh : THẦY ĐÃ THẮNG THẾ GIAN

Chia Sẻ Lời Chúa Hằng Ngày - Jun 01/06/2025

Thứ Hai Tuần VII Phục Sinh

(Đ) Thánh Mác-sê-li-nô (Marcellinus) và thánh Phê-rô, Tử đạo

Cv 19,1-8; Ga 16,29-33

THẦY ĐÃ THẮNG THẾ GIAN

 

Trong đoạn Tin Mừng Ga 16,29-33, chúng ta thấy các môn đệ vừa bày tỏ lòng tin rõ rệt vào Chúa Giê-su, với lời thưa: “Giờ đây, chúng con nhận ra là Thầy biết hết mọi sự… chúng con tin Thầy từ Thiên Chúa mà đến.” Quả thật, sau một hành trình chứng kiến bao phép lạ và nghe những giáo huấn thâm sâu, họ bắt đầu hiểu rõ hơn căn tính của Thầy. Tuy nhiên, Chúa Giê-su đáp: “Bây giờ anh em tin à? Này đến giờ – và giờ ấy đã đến rồi – anh em sẽ bị phân tán…” Lời này hé mở một nghịch lý: dù họ vừa tuyên xưng đức tin, nhưng chính họ sắp lung lay, chạy trốn trong giờ khổ nạn. Chúng ta nghe lời tiên báo: “Anh em sẽ bị phân tán mỗi người mỗi ngả và để Thầy cô độc một mình.” Dẫu vậy, Chúa cũng khẳng định: “Thầy không cô độc đâu, vì Chúa Cha ở với Thầy.” Ngay lúc tăm tối nhất, Chúa vẫn có Cha đồng hành, sức mạnh từ tương quan thần linh ấy giúp Người đón nhận khổ đau và vượt thắng. Ngài biết các môn đệ yếu đuối sẽ lùi bước trước thập giá, nhưng chính Cha là nguồn nghị lực duy trì Chúa Giê-su bền lòng chu toàn sứ mệnh.

Phần sau, Chúa nói: “Thầy nói với anh em những điều ấy, để trong Thầy anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian.” Đây là một trong những câu diễn tả rõ nét sứ điệp Phục Sinh: Chúa Giê-su thừa biết người môn đệ không tránh khỏi hoạn nạn, thậm chí bách hại, nhưng vẫn trấn an họ hãy vững lòng. Người tuyên bố “Thầy đã thắng thế gian” ngay khi thập giá và khổ nạn chưa diễn ra, cho thấy sự chủ động của Chúa trong kế hoạch cứu độ. Thắng thế gian ở đây không phải kiểu thống trị chính trị, mà là cuộc chiến thắng tử thần, tội lỗi, và sự dữ bằng con đường yêu thương, tự hiến. Dù các thế lực gian ác có kết án Chúa, Người vẫn phục sinh, khẳng định quyền năng của Thiên Chúa. Thế gian có muôn kiểu gian nan, nhưng ai tin vào Chúa, kết hợp với Chúa, sẽ khám phá một bình an không lệ thuộc cảnh sống.

Đọc đoạn này, ta chiêm nghiệm hành trình đức tin của chính mình. Có thể ta từng hăng say tuyên xưng Chúa Giê-su là Chúa, nhưng khi thử thách ập đến, ta lại lùi bước, hoang mang, “bị phân tán mỗi người mỗi ngả,” để Chúa một mình đối diện đau khổ. Có khi ta mặc cảm vì sự hèn nhát ấy, nhưng Chúa Giê-su ở đây cho thấy Ngài đã biết trước sự yếu đuối của ta, và vẫn mời gọi ta “can đảm lên” nhờ tin vào chiến thắng của Người. Ngày nay, gian nan khốn khó có thể là bệnh tật, thất nghiệp, hiểu lầm, cám dỗ trần tục, hoặc khủng hoảng trong gia đình. Người môn đệ Chúa có thể bị lung lay đức tin, thậm chí chạy trốn. Nhưng Chúa không bỏ rơi; Người bảo đảm: “Thầy đã thắng thế gian.” Nếu ta nhìn lên thập giá và phục sinh, ta thấy chính lúc tử thần tưởng bóp nghẹt Con Thiên Chúa, Chúa lại tỏ mình uy quyền. Sức mạnh Phục Sinh nâng đỡ ta vượt khổ đau, biến nó thành cơ hội luyện tập đức cậy.

Chú giải lời Chúa cho biết, Chúa Giê-su ngước mắt lên trời, kết hiệp chặt chẽ với Chúa Cha, để minh chứng rằng mọi đau khổ của Người đều mang ý nghĩa hy sinh, dẫn đến ơn cứu độ cho nhân loại. Nguồn mạch bình an chính là sống trong mối tương quan với Chúa. “Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó,” đó là thực tế. Giáo Hội suốt lịch sử từng đối mặt những cuộc bách hại, thử thách, kể cả những người thiện chí cũng khó tránh va vấp. Chúa không phủ nhận nỗi khổ, nhưng tuyên bố “can đảm lên,” vì Người nắm quyền tối hậu. Ai kiên vững bám lấy Chúa, người ấy có thể đương đầu nghịch cảnh mà vẫn giữ lòng bình an. Nhiều thánh tử đạo xưa nay chính là minh chứng hùng hồn: họ dâng mình, chấp nhận cái chết, nhưng vẫn tỏa sáng niềm vui sâu xa, vì biết Chúa đã chiến thắng.

Nhìn lại áp dụng thực tế cho cộng đoàn, ta có thể thấy: trong đời sống thường nhật, nhiều lần ta cũng tuyên xưng “Thầy biết hết mọi sự,” “Thầy là Chúa,” nhưng khi thử thách đến, ta nghi ngờ, cho rằng Chúa im lặng. Chính bấy giờ, Chúa muốn ta nhận ra “Thầy không cô độc, Chúa Cha ở với Thầy,” còn ta cũng không cô độc, vì Chúa Giê-su ở với ta. Thách đố là ta có mở lòng đón nhận sự hiện diện ấy không, hay ta mải oán trách, tìm lối thoát mau lẹ mà đánh mất đức tin. Lời Chúa khẳng định: “Thầy đã thắng thế gian” phải trở thành động lực nâng đỡ, để ta dám sống công chính, trung thành với ơn gọi, không sợ bị chèn ép. Dù đời có lắm cám dỗ, xô đẩy ta xa Chúa, ta hãy nhìn lên thập giá và phục sinh, mạnh mẽ tuyên bố: “Con tin Chúa đã thắng thế gian, con không lùi bước trước sức ép tội lỗi.”

Phần “bình an trong Thầy” liên hệ mật thiết với đời sống bí tích, đặc biệt Thánh Thể. Khi ta rước Chúa với lòng sốt mến, ta kết hợp sâu hơn với Đấng Tử Nạn – Phục Sinh, ở lại trong tình yêu của Ngài, để nhận ra “Thầy không cô độc đâu, vì Chúa Cha ở với Thầy,” và ta cũng không cô độc vì có Chúa Giê-su. Từ đó, bình an đích thực nảy sinh, bất chấp sóng gió. Đức Thánh Cha Phanxicô thường nói “bình an của Chúa không phải vắng bóng khó khăn, nhưng là sự hiện diện của Chúa giữa khó khăn.” Ta hãy nhớ lời Chúa: “Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó,” nghĩa là ta không ảo tưởng trốn tránh, nhưng “can đảm lên,” tin Chúa đã vượt thắng, vẫn đang ban sức mạnh cho ta.

Giáo dân khi về nhà, họ vẫn mang gánh nặng cơm áo gạo tiền, mâu thuẫn gia đình, áp lực công việc, bấp bênh sức khỏe. Nhưng chính tin mừng Phục Sinh này giúp ta trụ vững: Chúa Giê-su đã thắng thế gian, ta không sợ hãi thái quá. Có thể ta bị trêu chọc, bị lôi kéo vào trục lợi, thiếu minh bạch, nhưng ta quyết khước từ, vì ta đứng về phía Chúa Giê-su, Đấng là chủ thế gian. Ta sống công bằng, ngay thẳng, chấp nhận tốn kém, nhưng lòng bình an. Cộng đoàn cũng cần liên đới, giúp nhau kiên vững đức tin, đừng để ai cô độc hay bị vùi dập trước thử thách. Khi một thành viên chao đảo, hãy nâng đỡ, động viên nhau “can đảm lên,” vì Chúa hằng sống.

Trong bối cảnh này, lời Chúa hẳn đem an ủi cho nhiều ai đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Như Chúa đã cảnh báo các môn đệ: “Anh em sẽ bị phân tán… để Thầy cô độc,” ta cũng dễ rơi vào tình trạng bị bỏ rơi, hoặc chính ta bỏ rơi nhau. Nhưng Chúa Giê-su xác nhận: “Thầy không cô độc đâu,” khiến ta nhận ra Người bao giờ cũng gắn bó với Chúa Cha, cội nguồn và đích đến của cuộc đời. Ai nương tựa Chúa, người ấy không bao giờ hoàn toàn cô độc. Nhờ thế, dù bị phân tán “mỗi người mỗi ngả,” Chúa Giê-su vẫn trụ vững, chiến thắng tử thần. Ta cũng cần bắt chước Ngài, dán chặt lòng mến vào Chúa Cha, để dù bị vùi dập, vẫn trồi lên mạnh mẽ.

Khép lại suy niệm, ta hãy ghi khắc câu nói đáng nhớ: “Thầy đã thắng thế gian.” Lời này nhắc ta rằng cuộc đời Kitô hữu không kết thúc trong thất bại, mà đích điểm là chiến thắng, vì Chúa Phục Sinh là bảo chứng cho niềm hy vọng. Bất cứ lúc nào, khi ta lao đao, ta nhớ Chúa Giê-su cũng từng cô độc trên đồi Can-vê, nhưng Người vẫn vững tin “Chúa Cha ở với Thầy,” và kết cục là phục sinh khải hoàn. Như các môn đệ khi ấy hiểu ra Thầy là Chúa, họ đã ra đi loan báo Tin Mừng, lập nên Hội Thánh. Ngày nay, với tinh thần ấy, ta tiếp tục sống, rao truyền ơn giải thoát, để thế gian biết “Chúa đã thắng.” Khi ta can đảm, lòng bình an, thế gian sẽ nhận ra Chúa thực sự hiện diện, không còn nghi ngờ. Nguyện xin Chúa cho chúng ta mọi ngày tin tưởng hơn, bám chặt Lời Chúa, để “trong Thầy, anh em được bình an.” Amen.

Lm. Anmai, CSsR