Thứ Hai Tuần III Mùa Vọng : QUYỀN NĂNG ĐÍCH THỰC ĐẾN TỪ THIÊN CHÚA

Chia Sẻ Lời Chúa Hằng Ngày - Dec 15/12/2025

Thứ Hai Tuần III Mùa Vọng

Mt 21, 23-27

“Phép rửa của Gioan bởi đâu mà có?”

QUYỀN NĂNG ĐÍCH THỰC ĐẾN TỪ THIÊN CHÚA

 

Tin Mừng hôm nay thuật lại một cuộc đối chất giữa Chúa Giêsu và các thượng tế, kỳ lão – những người lãnh đạo tôn giáo đương thời. Bối cảnh diễn ra tại Đền Thờ Giêrusalem, một nơi linh thiêng, trung tâm của đời sống phụng tự Do Thái giáo, nơi mà mọi quyền hành tôn giáo đều quy tụ về. Chính tại nơi này, Chúa Giêsu đã vào giảng dạy và hành động với một thẩm quyền mạnh mẽ, khiến những người lãnh đạo cảm thấy bị đụng chạm. Họ hỏi Người: “Ông lấy quyền nào mà làm những điều này? Ai đã ban quyền ấy cho ông?” Đây không chỉ là câu hỏi mang tính hành chính hay pháp lý, mà còn là một cách chất vấn về căn tính, sứ mạng và nguồn gốc quyền năng của Chúa Giêsu.

Trong mắt họ, Chúa Giêsu chỉ là một thầy giảng Galilê, không có vị thế chính thức trong cơ cấu tôn giáo, không thuộc dòng tư tế, không được đào tạo nơi các trường kinh sư, lại càng không được Hội đồng tôn giáo công nhận hay sai đi. Thế nhưng, Người lại hành động với một uy quyền tuyệt đối: xua đuổi những kẻ buôn bán trong Đền Thờ, giảng dạy như Đấng có thẩm quyền, chữa lành bệnh tật, tha tội, và đón nhận cả những người bị xã hội khinh chê. Những việc làm ấy khiến giới lãnh đạo tôn giáo cảm thấy bị đe dọa, quyền lợi của họ bị lung lay, uy tín của họ bị sụp đổ. Câu hỏi mà họ đặt ra không phải vì họ thực sự muốn biết, nhưng là để tìm cớ kết án Người, làm giảm uy tín của Người trước dân chúng.

Trước câu hỏi mang tính thách thức ấy, Chúa Giêsu không vội trả lời. Người đáp trả bằng một câu hỏi khác, đặt họ vào một tình thế khó xử: “Phép rửa của Gioan bởi đâu mà có? Bởi trời hay bởi người ta?” Câu hỏi của Chúa như một chiếc gương phản chiếu chính tâm địa của họ. Nếu họ thành thật nhìn nhận phép rửa của Gioan đến từ Thiên Chúa, thì họ phải tin vào lời Gioan – và Gioan đã làm chứng rằng Chúa Giêsu là Đấng Thiên Sai.

Nhưng nếu họ phủ nhận điều đó, thì họ sẽ mất sự ủng hộ của dân chúng, vì dân vẫn coi Gioan là ngôn sứ thật. Họ bị mắc kẹt giữa sự thật và lợi ích cá nhân. Và để tránh bị ràng buộc, họ chọn cách trả lời: “Chúng tôi không biết”. Đó là một câu trả lời lảng tránh, phản ánh tâm hồn khép kín, thiếu thiện chí, và không sẵn sàng đối diện với chân lý. Họ sợ sự thật vì sự thật sẽ buộc họ phải thay đổi, phải từ bỏ quyền lợi, và phải hoán cải.

Trước sự im lặng không thành thật đó, Chúa Giêsu cũng từ chối không trả lời câu hỏi của họ: “Tôi cũng không nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều đó”. Đây không phải là sự từ chối vì không biết, nhưng là một thái độ công chính. Khi con người không mở lòng đón nhận sự thật, thì Thiên Chúa cũng không thể cưỡng ép. Mặc khải không phải là thứ được ban một cách cưỡng bức, mà là một ân ban được trao cho những ai khiêm tốn, mở lòng đón nhận. Khi lòng người bị che lấp bởi quyền lực, danh vọng, và sự cứng lòng, thì ngay cả ánh sáng chân lý cũng không thể xuyên qua.

Bài Tin Mừng này mời gọi chúng ta suy gẫm sâu xa về quyền năng đích thực và thái độ của con người trước chân lý. Quyền năng mà Chúa Giêsu có không đến từ hệ thống tôn giáo hay sự phong chức của loài người, nhưng đến từ Thiên Chúa – Đấng đã sai Người và làm chứng cho Người. Quyền năng ấy không dựa trên sự áp đặt hay cưỡng ép, nhưng là quyền năng của tình yêu, của sự thật và của sự phục vụ. Chúa Giêsu không dùng quyền để bắt người khác phục tùng, nhưng dùng quyền để cúi xuống phục vụ, chữa lành, và giải thoát. Ngài là Vị Mục Tử Nhân Lành, là Đấng đến để tìm kiếm và cứu chữa những gì đã hư mất. Chính sự khiêm nhường và yêu thương của Ngài là biểu hiện cao cả nhất của quyền năng Thiên Chúa.

Cũng trong ánh sáng đó, chúng ta được mời gọi nhìn lại chính mình: chúng ta đang sống dưới quyền nào? Chúng ta lấy quyền gì để hành động, để giảng dạy, để dạy bảo con cái, để lãnh đạo, để phục vụ trong cộng đoàn? Có khi nào chúng ta nhân danh Thiên Chúa nhưng lại hành xử theo kiểu thế gian? Có khi nào chúng ta lấy danh nghĩa đức tin nhưng lại bảo vệ quyền lợi bản thân? Có khi nào chúng ta, giống như các thượng tế và kỳ lão, cố tình không nhận ra sự thật vì sợ phải thay đổi, vì sợ mất chỗ đứng, vì sợ bị thua thiệt?

Hơn nữa, Tin Mừng hôm nay cũng đặt ra một câu hỏi rất thiết thực cho đời sống đức tin: tôi có thực sự sẵn sàng để lắng nghe và đón nhận sự thật không? Đôi khi, sự thật không vừa ý ta, không phù hợp với kế hoạch cá nhân hay suy nghĩ của ta, nhưng lại chính là điều Thiên Chúa muốn ta chấp nhận để được giải thoát. Tin Mừng là ánh sáng, nhưng nếu con người cố tình nhắm mắt, thì ánh sáng ấy sẽ trở nên vô ích. Lời Chúa là chân lý, nhưng nếu lòng người khép lại, thì lời ấy cũng không thể đâm rễ và sinh hoa kết quả. Do đó, sống đức tin không chỉ là việc giữ đạo cách hình thức, mà là can đảm để cho chân lý của Thiên Chúa thấm nhập và biến đổi cuộc đời mình.

Trong đời sống cộng đoàn và giáo xứ, chúng ta cũng thường gặp những tình huống tương tự. Khi phải đối diện với những quyết định khó khăn, khi có những bất đồng trong suy nghĩ, khi có những lời góp ý thẳng thắn – liệu chúng ta có khiêm tốn để lắng nghe, để biện phân theo tinh thần Tin Mừng không? Hay chúng ta chọn cách tránh né, im lặng, hoặc giữ thái độ “không biết” để bảo vệ chính mình? Đức tin không chỉ là lời tuyên xưng ngoài miệng, mà là sự dấn thân sống theo sự thật, dù có thể phải trả giá.

Trong xã hội hôm nay, con người càng có xu hướng tìm kiếm quyền lực, ảnh hưởng và kiểm soát. Nhưng Tin Mừng cho thấy, quyền đích thực là quyền phát xuất từ Thiên Chúa – quyền của khiêm hạ, của phục vụ, của sự sống. Chúng ta được mời gọi noi gương Chúa Giêsu – sống với một thẩm quyền đến từ lòng yêu thương, từ chính sự liên kết mật thiết với Chúa Cha. Là cha mẹ, là thầy cô, là người có trách nhiệm trong gia đình, trong hội đoàn, trong giáo xứ – chúng ta hãy dùng quyền như Chúa Giêsu đã dùng: không để kiểm soát hay thống trị, nhưng để yêu thương, xây dựng và nâng đỡ. Quyền đó mới có giá trị vĩnh cửu.

Lời Chúa hôm nay cũng cảnh tỉnh chúng ta về thái độ sống đạo. Nhiều khi chúng ta quen sống trong vùng an toàn của niềm tin, ngại bị chất vấn, ngại phải giải thích lý do đức tin của mình, hoặc ngại dấn thân giữa một thế giới đầy chống đối và hiểu lầm. Nhưng đức tin đòi hỏi sự can đảm – can đảm để tuyên xưng, để bảo vệ chân lý, để dấn thân sống theo những giá trị Tin Mừng, ngay cả khi bị thiệt thòi. Chúng ta không thể né tránh những câu hỏi của thế giới bằng cách nói “Tôi không biết”, nhưng cần phải đào sâu đức tin, học hỏi giáo lý, sống gương mẫu, để chính đời sống ta là một câu trả lời cho thế giới: rằng đức tin Kitô giáo là chân lý, là nguồn sống, là ánh sáng dẫn đường.

Chúa Giêsu đã từng bị chất vấn, bị từ chối, bị vu khống, bị đóng đinh, nhưng Người không bao giờ phản bội lại căn tính và sứ mạng của mình. Người sống đúng với sự thật, hành động với quyền năng Thiên Chúa, và kiên vững trong lòng mến. Noi gương Người, chúng ta được mời gọi sống một đời sống trung thực với Tin Mừng – không lấp liếm, không thỏa hiệp, không vì sợ hãi mà che giấu sự thật. Chính trong lòng trung tín ấy, chúng ta sẽ khám phá ra quyền năng thật sự của Chúa đang hành động nơi cuộc đời mình và nơi cộng đoàn mình sống.

Nguyện xin Chúa Giêsu Kitô, Đấng đến với thẩm quyền từ Trời, ban cho chúng ta ơn can đảm để sống và làm chứng cho sự thật. Xin cho chúng ta biết mở lòng trước ánh sáng Lời Chúa, biết từ bỏ tính kiêu căng và vụ lợi, biết hành xử với lòng yêu thương và phục vụ khiêm hạ. Xin Chúa giúp chúng ta là những người có trách nhiệm trong gia đình, Giáo Hội và xã hội biết dùng “quyền” như Chúa đã dùng – không để thống trị, nhưng để trao ban sự sống, không để chứng tỏ, nhưng để yêu thương đến cùng. Và xin cho mỗi người chúng ta biết trở nên “những người môn đệ có thẩm quyền” nhờ sống kết hiệp sâu xa với Thiên Chúa, nhờ để Lời Chúa làm chủ cuộc đời, và nhờ yêu thương anh chị em mình bằng trái tim của Chúa Kitô. Amen.

Lm. Anmai, CSsR